Lam Tử Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhóm người lớn! Mọi người vậy mà bắt nạt đứa con nít như con, sao có thể làm vậy chứ?
Lam Tử Kỳ không hài lòng, nhưng có thể nói “Không” sao?
Cô bé đứng dậy, nhìn thoáng qua mọi người: “Bà Cố, bà ngoại, cậu, ông nội, bà nội, mọi người ở lại nói chuyện.”
“Được, Kỳ Kỳ giỏi quá.”
Bà nội Cố mang vẻ mặt an ủi, đứa nhỏ này hiểu chuyện, rất giống Tiểu Ức lúc nhỏ.
Lam Tử Kỳ bát lực mang theo Sở Phi Dương lên tầng.
Nhạc Cần Nghiên bỗng nhiên có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Lục Tư Tư lại thở dài, “Ôi trời! Ông trời con này, bao giờ mới sửa đổi được đây.”
Lục Tư Tư bỗng nhiên ghé vào người Nhạc Cần Nghiên.
Nhạc Cẩn Nghiên chế nhạo nói: “Tính cách con trẻ phải bồi dưỡng từ nhỏ, như Phi Dương bây giờ còn kịp, chị kiên nhẫn là được.”
“Chính là có thể đọc là 20 viết cũng là 20 thì em thật sự phát điên mắt.”
Lục Tư Tư khóc không ra nước mắt, ngày mai có bài kiểm tra, thành tích cũng không thể đếm ngược, phải gửi tin trong nhóm.
Sở Thần Bái, anh có quyền vứt bỏ tôi, tôi có đủ năng lực khiến anh hối hận.
Tôi nhất định nuôi Phi Dương trưởng thanh.
Lục Tư Tư mím chặt môi.
Mà Lam Tử Tuần ngồi nãy giờ, vẫn không nói gì, vẫn cúi đầu nghịch di động.
Lục Hạo Thành vẫn chú ý tới hành động của con trai cả, khi nhìn thấy giấy xét nghiệm ADN trong phòng Lam Lam, anh có chút không thể tin, sao Tiểu Tuấn làm được, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392943/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.