Mộc Tử Hoành cười lạnh nói: “Giám đốc Dương, anh còn chưa xem đến tin tức sao?”
Đối phương trằm mặc một lúc, cười hỏi: “Quản lý Mộc, tin tức gì?”
Mộc Tử Hoành: “Tin tức của anh.”
“Tin tức gì của tôi?” Đối phương rõ ràng mê man.
Mộc Tử Hoành cười nói: “Giám đốc Dương, không phải là tối hôm qua miệt mài quá độ, bây giờ còn chưa tỉnh táo lại hả?
Chờ tỉnh táo hơn … hãy gọi cho tôi, hoặc là tự mình cút đi.”
Mộc Tử Hoành nói xong, liền cúp điện thoại.
Anh vừa mới tiếp quản công ty đã xảy ra tình huống như vậy, thật là mát mặt.
Đúng là mệt muốn chết, một đống rắc rối đang chờ anh giải quyết, quả thực muốn điên rồi.
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Chúc mừng cậu, lại có việc để bận.”
Khóe miệng Mộc Tử Hoành co rút, cười đắc ý mà không thèm nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “Thư ký Âu, chúc mừng cậu, văn kiện tôi gửi đến, đều phải qua tay cậu rồi mới đến tay giám đốc Lục, cũng chúc mừng cậu, rốt cục có cơ hội tăng ca.”
Âu Cảnh Nghiêu tiếp lời: “Cho dù tôi tăng ca, cũng không tăng ca nhiều bằng cậu.”
Mộc Tử Hoành tức đến khó thở, trong tình cảnh này mà nói ra như lời như vậy thật sự hợp lý sao?
Mộc Tử Hoành rung đùi đắc ý nói: “Cảnh Nghiêu, cậu đúng là người vĩ đại, tôi vốn từ nông cạn, không có ngôn ngữ nào diễn đạt được sự vĩ đại của cậu, không có lời hoa mỹ nào có thể xứng với cậu! Cậu đúng là người anh em trọng tình trọng nghĩa, nhớ kỹ, cưới vợ, phải chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392548/chuong-552.html