Cố Tích Hồng cười nói: “Ức Lâm, chỉ cần là người tốt là được.Giờ thì trả về thôi.”
Anh định đợi qua mấy ngày nữa, chờ Lam Lam xuắt viện sẽ nói chuyện, xem còn có cơ hội hay không.
Cố Ức Lâm khẽ gật đầu, khởi động xe rời đi.
Lâm Mộng Nghi vừa thấy vẻ mặt con trai dịu đi rất nhiều, trong lòng cũng yên tâm.
Lát sau đã về đến nhà, phát hiện Cố An An còn đợi họ ở phòng khác.
Khi cả nhà nhìn thấy Cố An An, mỗi người một vẻ.
Đặc biệt là Cố Ức Sầm, sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ, hai tay để trong túi quần, đầu cúi xuống, ánh đèn chiếu vào sườn mặt anh ta, trông các đường nét có vẻ căng cứng.
“Cha, mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đã trở lại.” Cố An An vui vẻ hô.
Ánh mắt cảm kích nhìn qua Cố Ức Sầm, thấy sắc mặt anh ta không tốt, cô ta còn cho là Cố Ức Sầm làm ra chuyện như vậy, bị cha mẹ mắng.
Lâm Mộng Nghỉ nhìn đứa con gái nuôi, tâm tình đặc biệt phức tạp: “Con còn chưa khỏe hẳn đâu, đi ra đây làm gì? Trở về nghỉ ngơi đi.” Lâm Mộng Nghi vẻ mặt như thường, Cố An An cũng không nhìn ra cái gì.
Ð Cô ta còn ngọt cười: “Mẹ, con không sao, vân chưa thấy mọi người trở về, lòng con sót ruột, muốn chờ cả nhà.”
Trong lòng cô ta cũng thật cảm kích, hôm nay anh cả vì cô ta, làm cho Lam Hân nếm khổ.
Nhìn thấy dáng vẻ Lam Hân chật vật, quả thật rất vui vẻ.
Cô ta hiểu rõ tính anh cả nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392514/chuong-518.html