Cố Tích Hồng nhìn vợ mình bằng vẻ mặt bất lực, vẻ mặt mệt mỏi khiến ông như già đi nhiều,nghiêm túc nói: “Mộng Nghỉ, đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ bà còn không rõ sao? Có được cuộc sống yên bình, có được thân thể khỏe mạnh, gia đình được êm ấm, đây mới là hạnh phúc. Cả đời bà liền ôm tiền mà sống đi.”
Lâm Mộng Nghi căm tức “Cố Tích Hồng, đừng nói những lời này với tôi, đừng nói lúc tuổi trẻ ông không yêu tiền, tham vọng lúc xưa của ông đâu rồi, hiện tại là chúng ta không muốn thì có thể không làm sao? Tiền bạc hiện tại đều dồn vào mảnh đất kia. Nếu không xây dựng được, nhà họ Cố cũng xong đời rồi.”
Vấn đề lo lắng nhất hiện tại chính là chuyện này, hơn nữa bây giờ còn chưa lo xong.
Con gái cũng tìm được rồi, bà thiếu nợ con gái rất nhiều, tương lai con bé còn phải lập gia đình, bà càng muốn con gái có thể diện mà gả cho người mình thích.
Cho dù là gả cho Hạo Thành, Lam Lam cũng phải hãnh diện mà gả qua.
Cố Ức Sầm nói: “Mẹ, không phải vẫn muốn tìm Dịch Thiên Kỳ đầu tư sao? Hiện tại Dịch Thiên Kỳ là cha của Tiểu Ức, trước đó ông ấy không muốn gặp chúng ta, nhưng nễ mặt Tiểu Ức cũng sẽ trợ giúp, mẹ không ngại thì đi gặp một lần đi?” Chuyện này khiến cho nhà họ sứt đầu mẻ trán, bây giờ còn chưa đâu vào đâu.
“Con câm miệng!” Cố Tích Hồng gầm lên, “Chuyện này không thể đi tìm em gái con, giám đốc Dịch hay Mộ Thanh, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392513/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.