Lam Hân Anh cho rằng mình có thể thoải mái buông tay, nhưng anh đã sai, nghĩ đến bộ dạng đẫm nước mắt của người mình yêu, anh rất muốn qua tìm cô.
Nhưng anh lại không dám đến gặp cô, vì sợ sẽ khiến cô càng buồn hon.
Hôm nay sáng sớm Cố Ức Lâm có chuyện tới khu này, vừa đúng lúc đi ngang qua cửa nhà Giai Kỳ, anh không nhịn được mà muốn đến gặp cô.
Mà lúc này, trên đường lớn đang là đèn đỏ, Cố An An vừa lúc lái xe đưa Lâm Mộng Nghi đi gặp bạn.
Khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Cố An An liếc nhìn xung quanh, nơi này gần nhà Trầm Giai Kỳ.
hợt thấy một chiếc xe quen thuộc, nhìn biển số xe.
Cố An An cau mày ngạc nhiên nói: “Mẹ, đó là xe của anh hai, anh ấy có phải lại chạy đến tìm Trầm Giai Kỳ hay không?”
Lâm Mộng Nghi đang ở cúi đầu xem điện thoại, vừa nghe đến những lời này, lập tức ngẳng đầu, nhìn qua bên ngoài quả nhiên là xe của đứa con trai.
Khuôn mặt trang điểm tinh sao đột nhiên trầm xuống.
Bà tôi tức giận nói: “An An, dừng xe lại, xem ra anh trai con không thèm để ý lời cảnh cảnh cáo của mẹ.”
Cố An An khóe miệng nhéch lên một nụ cười lạnh, Trầm Giai Kỳ, lần trước tôi đã cảnh cáo cô, đừng có dây dưa với anh trai tôi nữa, cô còn không nghe rõ sao?
Người phụ nữ nghèo kiết xác như Trầm Giai Kỳ, đều là vì tiền mới đeo bám anh hai.
Nhìn thấy đèn xanh sáng, Cố An An chuyển hướng tấp xe vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392298/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.