Nếu sự tin tưởng của Thu Liên dành cho anh được một phần mười của cô, tối hôm qua bọn họ sẽ không xảy ra cuộc cãi nhau nhàm chán như vậy.
Bé An trốn nửa ngày, cân nhắc nếu như không ra thì sẽ bị bố nghỉ ngờ nên mở cửa phòng bếp thoải mái đi tới.
“Chú ơi, chúng ta vào phòng chơi đàn piano đi. Mẹ muốn nghe chú đàn khúc “hoa bỉ ngạn” đấy: “Ừ” Chiến Hàn Quân đứng lên.
Bé An đi tới, ôn nhu săn sóc đỡ tay mẹ mình. Lúc đi lên tầng thì không ngừng nhắc nhở mẹ: “Mẹ ơi, bậc thang.”
Chiến Hàn Quân đi ở phía sau hai người, bị thu hút bởi cô gái áo bông nhỏ bé An.
Phòng đàn Bé An kéo Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang cùng ngồi lên ghế, nhảy nhót nói: “Chú ơi, chú đàn “hoa bỉ ngạn” đi. Mẹ ơi, mẹ nghe nhé, chú đàn “hoa bỉ ngạn “hay lắm.”
Chiến Hàn Quân không có nghỉ ngờ gì, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Linh Trang.
Hai bàn tay thon dài xinh đặt lên phím đàn, khớp xương rõ ràng được bao bởi nước da trong suốt giống như cánh ve như một tác phẩm nghệ thuật.
Phím đàn ấn xuống liền phát ra âm thanh trong trẻo.
€ó lẽ là đâu anh đang rất hỗn độn, nỗi lòng cũng ngổn ngang, khúc” hoa bỉ ngạn “anh đàn có chút dồn dập, âm thanh lanh lảnh, mặc dù có cảm giác uy nghiêm và mạnh mẽ thế nhưng cũng có cảm giác khẩn trương rung động lòng người.
Nghiêm Linh Trang hơi hơi nhíu mi, trước kia lúc anh đàn bài” hoa bỉ ngạn }làm gì có cảm xúc bối rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-con-thien-tai-giup-bo-cua-do-me/1687930/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.