Trên băng ghế trong khu vườn giữa phố, Chiến Hàn Quân ngồi cô đơn, nhìn dòng xe lui tới, đám người rộn ràng nhốn nháo, anh cảm thấy anh bị ngăn cách bên ngoài thế giới này.
Không có động lực phấn đấu?
Không có động lực để sống?
Anh thậm chí còn hoài nghi, lúc trước.
sau khi anh thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ đấy, rốt cuộc là ý niệm mạnh mẽ nào đã chống đỡ cho anh sống sót?
Anh cảm thấy còn được sống là một việc nhàm chán tới tột cùng.
Đến khi tới gần chín giờ, anh mới chậm rì rì đi vào biệt thự Hải Thiên.
“Chú ơi.” Trên ban công, bé An nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì hưng phấn vẫy tay hét lên.
Chiến Hàn Quân ngước mắt, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang và bé An, mặc một chiếc váy màu trắng, thoạt nhìn tựa như một tiên nữ xinh đẹp.
Hai mẹ con nhìn anh với nụ cười rạng rỡ chói mắt.
Vẻ buồn rầu thê lương của Chiến Hàn Quân dường như đã tan biến. Trên khuôn mặt tuấn tú ấy hiện lên một nụ cười hiểu ý.
Nghiêm Linh Trang và bé An vội vàng xuống tầng chào đón anh, sự lạnh nhạt Chiến Hàn Quân phải chịu ở chỗ Thu Liên toàn bộ được bù lại bởi sự chào đón nồng nhiệt của Linh Trang và bé An.
Nghiêm Linh Trang đang cầm bát cháo nóng hổi đi tới, bởi vì không nhìn thấy, bước chân của cô đi vô cùng thong thả.
“Thầy Nguyệt, anh uống thử bát cháo này đi. Đây là bát cháo mà tôi và bé An tự tay nấu, anh nếm thử chút, hương vị này như thế nào?”
Chiến Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-con-thien-tai-giup-bo-cua-do-me/1687929/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.