🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sự thật chứng minh, mềm lòng với cô chính là tàn nhắn với chính mình.
“Anh tha thứ cho tôi đi!”
“Tha thứ cho em rồi, lần sau còn phạm nữa không?” Anh cau mày hỏi.
Lạc Thanh Du lập tức giơ tay thề: ‘Anh Chiến, tôi thề, lần sau tôi sẽ không trói anh nữa: “Nói trọng điểm?”
“Tôi… tôi sẽ không bỏ trốn nữa”
Nhưng sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Chiến Hàn Quân lại không hề dịu đi chút nào, Lạc Thanh Du nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tôi còn bỏ trốn, anh cứ đánh gãy chân tôi, rút gân của tôi…”
Chiến Hàn Quân: “…
Nhìn thấy anh bất động thanh sắc, Lạc Thanh Du suýt nữa khóc: “Vậy rốt cuộc là anh muốn cái gì?”
Chiến Hàn Quân ném cho cô một cái còng bấm, dùng ánh mắt “em liệu mà làm” nhìn cô.
Lạc Thanh Du nhặt chiếc còng tay lên, nhìn độ dài của sợi dây xoắn không quá hai mét, hai đầu đều có một cái còng được khắc chế tỉnh xảo.
Một đầu được khóa vào cổ tay của Chiến Hàn Quân, đầu còn lại nếu như khóa vào tay của cô thì…
Lạc Thanh Du chỉ nghĩ đến cảnh tưởng đó thôi đã thấy nhục nhã như vậy.
“Anh Chiến, có thể không đeo không?”
Chiến Hàn Quân trâm mặc không nói *Đây chẳng khác gì là chủ nhân đang xích con thú cưng bé nhỏ của mình lại!”
“Ừm” Chiến Hàn Quân gật đầu Lạc Thanh Du sững sờ, hóa ra tên này còn biết mục đích của cái còng tay này à?
Lạc Thanh Du lắc đầu lia lịa: “Đeo cái này rất là nhục. Anh Chiến, có thể nào đổi kiểu khác được không?”
Chiến Hàn Quân mặc kệ lời kháng nghị của cô, đem chiếc còng còng vào cổ tay của Sau đó kéo đầu còn lại của sợi dây bước tới bàn ăn: “Ăn cơm”
Lạc Thanh Du bực bội vì bị anh kéo đi.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ dọn ra một bữa ăn thịnh soạn.
Lạc Thanh Du cứ liên tục gắp đồ ăn vào bát của anh.
Cũng không biết do cô quá khẩn trương hay là cố ý, không lâu sau bát anh đã đầy một đống phối liệu. Nào là ớt, rồi đại hồi..
Chiến Hàn Quân nhìn cô mà không nói nên lời, sau đó gắp lên một con tôm he, dịu dàng lột vỏ nó ra.
Lạc Thanh Du vùi đầu vào ăn, như thể đống nguyên liệu cay xè trong bát của anh chẳng liên quan gì đến cô.
Chiến Hàn Quân đặt tôm đã bóc vỏ vào bát của cô.
Lạc Thanh Du sững sờ.
Sự tương phản này, hiện rõ cô âm mưu đen tối thế nào, còn anh thì lại tốt bụng, trong sáng thế nào…
Chết tiệt!
Tuyệt chiêu của anh chính là giả vờ mật ngọt, cô tuyệt đối sẽ không bị cảnh tượng giả dối này mê hoặc.
Chiến Hàn Quân nhìn những nguyên liệu cay xè trong bát, điềm nhiên như không có chuyện gì mà bắt đầu ăn.
Lạc Thanh Du cảm thấy lương tâm cản rứt, bệnh dạ dày của anh nghiêm trọng như thế.
Ăn xong bát cơm này coi như đi trong nguyên cái bao tử luôn!
Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được sự khiển trách của tòa án lương tâm mà múc hết những phối liệu trong bát anh ra.
“Tôi thích ăn cái này, để tôi ăn vậy” Để che đậy mục đích đen tối của mình, cô đành phải nói dối.
Chân mày Chiến Hàn Quân dường như có ý cười.
Cuối cùng cũng không uổng công yêu thương cô.
“Thói quen này không tốt, đổi đi” Anh không vạch trần âm mưu của cô. “Phục vụ, cho một bát cơm khác.”
Lạc Thanh Du thầm thở dài, cuối cùng cũng không phải ăn bát cơm cay này.
Sau khi ăn tối, Lạc Thanh Du “rất biết tự giác” leo lên xe theo anh trở về biệt thự Hoa Viên Nhật Lịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.