Dung Tư Thành kỳ có ý cười trên sự đau khổ của người khác, để anh ấy nịnh nọt, lần này thúc đến móng ngựa rồi chứ?
Cuối cùng là Mộ Gia Hạo mở miệng, chỉ chỉ vào bát mỳ nói: "Mỳ này mới là mẹ tôi làm, dưa muối cũng vậy Anh ấy vừa nhìn là có thể nhìn ra.
Mẹ cậu bé làm đồ ăn không phải đỏ lên thì chính là đen đi, dù sao cũng không phải là màu bình thường. Tề Vấn Tiêu lúng túng đáp một tiếng.
Dung Tư Thành đúng là bình chân như vại, ăn một miếng mỳ của Mộ Yến Lệ, không quá nhiều chờ mong, dù sao tài nghệ nấu ăn của Mộ Yến Lệ thật sự là không dám khen tặng.
Nhưng mà khoảnh khắc khi ăn vào trong miệng, vẫn là khiến anh kinh ngạc, mì cô nấu quả thực rất ngon.
Là loại mì trộn sau khi qua nước lạnh, anh ăn ra có vị thơm của tương vừng và mùi dầu ớt, ăn cùng với dưa chuột cắt sợi, giá, hành, lạc, nhìn thấy một chút không giống là Mộ Yến Lệ không biết nấu cơm làm ra được.
Đây thực sự là làm anh kinh ngạc, anh liên tiếp giật đầu: "Ngon"
Mộ Yến Lệ sắc mặt rốt cục cũng dễ nhìn hơn chút: "Đó là làm bảy năm rồi, Tề Vấn Tiêu mau nếm thử."
Mộ Yến Lệ nhường anh ấy một bước, Tề Vấn Tiêu vội vàng đáp lại một tiếng, cũng nếm thử, quả nhiên rất ngon, anh ấy vừa nãy vẫn luôn cho rằng anh trai của mình là cố ý ép buộc nói rằng ngon.
Bây giờ xem ra vẫn thực ra là rất ngon. "Yến Lệ khỏi phải khen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197650/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.