Chương trước
Chương sau
Hai người đi mua mì về.
Giống như là Mộ Yến Lệ nói như vậy, đi về bắt đầu nấu cơm. "Dung Tư Thành, anh gọi điện cho Tề Vấn Tiêu bảo anh ấy đến ăn, hôm nay tôi trổ tài cho các anh xem." Dung Tư Thành dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía
Mộ Gia Họa, ánh mắt dò hỏi, thật hay giả?
Mộ Gia Hạo nói như ông cụ non: "Yên tâm, mẹ con làm mì vẫn là có thể ăn được."
Nghe vậy, trái tim của Dung Tư Thành như buông ra: "Cha hình như nhớ con từng nói mẹ con có ba món tủ, một là cơm rang trứng, hai là cà chua xào trứng, không phải món thứ ba chính là mì chứ?"
Mộ Gia Hạo gật đầu: "Con có thể lớn cao như vậy, toàn dựa vào ba món tủ này của mẹ"
Dung Tư Thành bật cười, xoa nhẹ đầu của thằng bé "Ba món này cho con trai của cha ăn lại thông minh như vậy."
Mộ Gia Hạo đặc ý nhíu nhíu mày: "Hai người làm lành
Dung Tư Thành cười nói: "Mẹ con nói, cô ấy không tức giận"
Mộ Gia Hạo bộ dạng giống như ông cụ non lắc đầu một cái: "Phụ nữ đều thích nói một đằng làm một nẻo"
Dung Tư Thành dở khóc dở cười, đứa con này có phải là trưởng thành hơi sớm một chút không? "Con trai, ở nhà trẻ có phải có bạn nữ nào theo đuổi con?"
Mộ Gia Hạo hai vùng giữa lông mày cau lại: "Đây không phải là rất bình thường sao?"
Dung Tư Thành: "..."
Được rồi, con trai của anh ưu tú như vậy, không ai theo đuổi mới không bình thường!
Mộ Gia Hạo nhìn cha của cậu bé suy nghĩ một hồi cười trộm, không nhịn được mở miệng: "Mẹ không phải bảo cha gọi cho chú Tề sao?"
Dung Tư Thành lúc này mới phản ứng lại: "Đúng, cha thiếu chút nữa đã quên rồi."
Nói xong, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tề Vấn Tiêu.
Mộ Gia Hạo nhìn Dung Tư Thành cạn lời lắc đầu, cha của cậu cậu không làm sao chỉnh được? Tề Vấn Tiêu đã được Mộ Yến Lệ chữa trị một tuần rồi đúng là cảm giác tốt lên rất nhiều, cho dù là ngủ một buổi tối, sáng hôm sau đầu cũng không đau nữa.
Vừa nãy biết được Mộ Yến Lệ ở trong quán bar đánh nhau với người ta, người lập dị không đi hỗ trợ còn phát ra khí tức, anh ấy cũng không cảm thấy choáng váng đầu và đau đầu.
Gần đây tiếp xúc với Dung Tư Thành ngày càng nhiều, trong lòng cán cân từng chút đang nghiêng về phía anh.
Đặc biệt là nhìn thấy, anh và Mộ Yến Lệ hai người ngọt ngào với nhau, càng có một cảm giác ấm áp.
Đây giống như là nhà của anh ấy, bọn họ chính là anh trai chị dâu của anh ấy.
Đối với sự ái mộ dành cho Mộ Yến Lệ anh ấy sẽ lặng lẽ cất giấu
Lúc bắt đầu anh ấy có chút không cam lòng, lúc trước anh lo lắng sẽ mang đến nguy hiểm cho cô và không dám tiếp xúc với cô, sau này biết được Dung Tư Thành cũng đang theo đuổi cô, đồng thời cũng có chút bận tâm, anh ấy có chút càng lún càng sâu, thực ra anh ấy khuyên Dung Tư Thành, đều là đang căn dặn chính mình.
Nếu như thực sự yêu thích thì nên giữ khoảng cách.
Sau đó, Dung Tư Thành nói cô là người con gái anh tìm 7 năm trước, lúc đó anh ấy bỗng nhiên có chút hối hận, thực ra lúc đó anh ấy nên làm việc nghĩ rằng không được chùn bước mà dẫn cô ấy đi.
Lúc đó, Dung Tư Thành còn không biết
Nhưng bây giờ anh ấy biết, cho dùng là anh ấy có sớm hơn nữa, cũng không sớm bằng bảy năm trước.
Nếu không phải bảy năm trước đã thích rồi, Dung Tư Thành sẽ không tìm cô bảy năm, bảy năm bên cạnh cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào.
Trong lòng anh ấy biết rõ ràng người này chính xác là chị dâu của anh ấy.
Là người mà anh ấy có thích cũng không thể mơ tới
Giơ tay ấn chuông cửa, Dung Tư Thành đi ra mở cửa: "Vào đi, chỉ có đợi cậu thôi!" *ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Tề Vấn Tiêu trong tay cầm theo hai chai rượu nho đến. Dung Tư Thành nhận lấy nhìn một cái, nói: "Cậu không phải còn đang uống thuốc sao? Không được uống rượu!"
Anh bây giờ thuộc về gia đình đông ý, y dược bình thường anh đều hiểu chút ít.
Tề Vấn Tiêu trừng mắt nhìn anh: "Cho Yến Lê." Dung Tư Thành: "." Cho anh! Ừm! Cho anh! "Tề Vấn Tiêu anh đến rồi?" Mộ Yến Lệ từ xa lên tiếng chào hỏi anh ấy.
Tề Vấn Tiêu theo tiếng đi vào. Mì Mộ Yến Lệ cũng đã làm xong rồi.
Mỗi người ở trước mặt có một bát mỳ rất đẹp, bốn món ăn, đương nhiên đều là Dung Tư Thành xào. Còn có ít dưa muối cũng là Mộ Yến Lệ trộn.
Thực ra cô vẫn luôn không phục, cô cảm thấy món ăn cô làm, vẻ ngoài không đẹp mắt nhưng vẫn có thể ăn được.
Đầu có bị bọn họ ghét bỏ thành ra như vậy? Mấy người sau khi ngồi xuống.
Tề Vấn Tiêu nhìn bàn đầy thức ăn, nghi ngờ chỉ vào đĩa khoai tây xào miếng to bằng ngón út hỏi Dung Tư Thành: "Anh đây là xào sợi khoai tây sao?"
Mộ Yến Lệ mặt tối lại: "Đây là khoai tây sợi được chứ?" Dung Tư Thành nắm tay lại khép hờ ở bên mép, cố kìm nén ý cười.
Không thể cười, nếu không, người phụ nữ kia nhất định sẽ xù lông.
Tề Vấn Tiêu cũng cố ý nén cười, vốn là muốn trêu chọc Dung Tư Thành, ai mà biết được lại là Mộ Yến Lệ làm. Anh ấy vội vàng mất bò mới lo làm chuồng: "Thực ra độ lớn cũng không liên quan lắm, ngon là được.
Nói xong dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, thậm chí cũng không kịp nhai kỹ, nuốt xuống cổ một cái, sau đó không ngừng gật đầu. "Thật sự rất ngon, Yến Lệ tài nghệ nấu nướng của cô vượt qua cả bếp trưởng năm sao của khách sạn chúng tôi." Mộ Yến Lệ sắc mặt càng đen hơn: "Đó là anh trai anh xào đó!"
Tề Vấn Tiêu: "..."
Xong rồi! Anh ấy giải thích không được rõ ràng rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.