Mộ Bang Lâm lập tức dừng chân lại, nhưng cũng chỉ dừng lại mà thôi, cả dũng khí xoay người lại đối mặt với cô cũng không có, chỉ một thằng nhóc cũng có thể hiểu được đạo lý, sao ông ta lại không hiểu được chứ? Mỗi lần gặp cô, ông ta chỉ biết trách cứ cô không giúp.
Nhưng cũng chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, tại sao người ta lại phải giúp?
Là ông ta tự mình tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với người ta! Đã nhiều năm như vậy, ông ta cũng chưa từng quan tâm đến người ta, ông ta còn có mặt mũi nào đến để đưa ra yêu cầu cho người ta?
Cháu ngoại của ông ta nói rất đúng, không thể nhận họ hàng thân thích linh tinh được.
Mộ Yến Lệ đã nhìn thấy Mộ Bang Lâm đang đưa lưng về phía cô, ông ta đứng ở đó không đi cũng không động đậy gì, dáng người kh kh, dường như không còn chút sức sống nào vậy.
Mộ Gia Hạo không muốn để mami của cậu bé lại quan tâm đến ông ta, chủ động qua đến nắm lấy tay của Mộ Yến Lê: “Mami, con đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi "
Mộ Yến Lệ trả lời: "Được rồi, con muốn ăn cái gì? Đợi lát nữa mẹ dẫn con đi.” Nói xong rồi liền đi về phía Mộ Bang Lâm.
Mộ Gia Hạo sốt ruột nói: “Mami, bây giờ chúng ta đi thôi!” Nói rồi kéo lấy cô định rời đi.
Mộ Yến Lệ bị động bị cậu nhóc kéo đi, mắt thấy sắp lướt qua người Mộ Bang Lâm, cuối cùng cô dừng bước lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197608/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.