Mộ Ngọc Tú bị cô nói thế thì giật mình một cái, cũng vô thức lùi lại sau, cảm giác cận kề cái chết vừa rồi khiến cô ta vốn không có gan thử lần nữa.
Cô ta cũng là người có được giãn được, ôm tay Mộ
Yến Lệ van xin: "Chị, chị, em sai rồi. Em là bị ép tới không có cách nào, nhất thời hồ đồ mới làm việc ngốc nghếch. Chị, chị tha lỗi cho em đi."
Mộ Yến Lệ rút mạnh tay về: "Có thể ẩn núp nhiều ngày như thế, còn có thể tìm chiếc xe giống như đúc xe Mộ Bang Lâm, tính toán thời gian không lệch chút nào. Không phải có kế hoạch bắt con trai tôi đi mà là cô nhất thời hồ đồ à? Không phải mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ. Tuy trước đây tôi tức giận nhưng sẽ nề mặt Mộ Bang Lâm mà thả cho cô một con đường sống, nhưng cô thực sự là được nể mặt mà không muốn
Mộ Ngọc Tú khóc nói: "Chị, em sai lầm rồi, em biết sai thật rồi. Em cảm thấy cái gì chị cũng tốt hơn em nên ghen ghét chị. Em bảo đảm từ nay về sao không bao giờ đổi nghịch với chị nữa còn không được sao?"
Mộ Yến Lệ níu chặt cổ áo cô ta, vẻ mặt hung ác tàn nhẫn: "Vào khoảnh khắc cô ra tay với con trai tôi, cô nên nghĩ đến hậu quả hôm nay.
Dứt lời, cô lại đập đầu cô ta xuống đất, phát ra một tiếng bịch.
Lại là một kích nặng nề. Mộ Ngọc Tú cảm thấy trước mắt tối đen, sau một trận trời đất quay cuồng, cô ta ngất xỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197500/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.