Chương trước
Chương sau
Dung Tư Thành không nói gì, cho cô một chút thời gian để thích ứng, lột xong vỏ tôm thì lại để vào trong đĩa của cô.
Mộ Yến Lệ nói lời cảm ơn: "Để tôi tự làm là được." Ánh mắt Dung Tư Thành sáng rực nhìn cô: "Chúng ta cũng không phải lần đầu quen biết, sao em lại khách khí như vậy? Ở chỗ anh cũng giống như ở nhà em, cứ tùy ý là được."
Trong lòng Mộ Yến Lệ nghĩ rằng cô cũng muốn tùy ý đấy, nhưng cô cũng không nói rõ được là vì sao, bỗng nhiên cô thấy hơi sợ anh!
Thấy cô không nói gì, Dung Tư Thành lại hỏi: "Là do ngày đó tôi tỏ tình đã tạo nên gánh nặng cho em sao?" Mộ Yến Lệ ngẩng nhìn anh, mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt cô lại biểu hiện rất rõ ràng.
Dung Tư Thành bỗng nhếch môi cười, đội con người chăm chú nhìn cô, tựa như có chút mê hoặc "Nếu như là do tôi làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em, vậy thì chỉ có thể nói rằng, thật ra em cũng không phải không thèm để ý như em vẫn biểu hiện đúng không?"
Mộ Yến Lệ thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn anh: "Anh nói bậy!"
Dung Tư Thành không nói gì, con người trầm lắng nhìn cô, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười quyến rũ. Dáng vẻ y hệt như một con báo săn mồi, dùng khí thế thản nhiên của bản thân để áp sát cô, cho dù cô cất bước chạy trốn hay là lẳng lặng đứng yên thì anh vẫn cứ sừng sững không di chuyển.
Mộ Yến Lệ cảm thấy bản thân thất lễ quá rồi, kích động thế này làm gì hả? Biết rõ người đàn ông này muốn nhìn thấy trò cười của cô, càng kích động chẳng phải là càng chứng minh người ta nói có lý sao?
Cô còn dạy Thẩm Hoa Lạc xử lý chuyện tình cảm như thế nào, bản thân cô còn là một học sinh yếu kém đây này! "Là bởi vì anh tỏ tình đã khiến cho quan hệ giữa hai chúng ta trở nên hơi lúng túng, tôi không biết phải đáp lại anh thế nào thì mới không làm thương tổn đến tình bạn giữa chúng ta!"
Cô nhấn mạnh rõ ràng hai chữ "tình bạn".
Dung Tư Thành tức giận nghẹn họng, nhìn thấy ảnh mắt bối rối của cô, rõ ràng là không phải thờ ơ như cô biểu hiện, vậy mà cô vẫn cứ cố chấp ngang bướng. "Nếu em đối với tôi chỉ có tình bạn thì có gì mà phải ngượng ngùng? Yến Lê, em đang sợ điều gì?"
Mộ Yến Lệ hít sâu một hơi, cô nhìn thẳng anh: "Không có gì, tôi chỉ không quen việc có người quấy rầy cuộc sống của tôi và con trai thôi."
Dung Tư Thành bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em xinh đẹp nên em nói gì cũng đúng!"
Mộ Yến Lệ sững sở, đối mặt với sự thỏa hiệp của anh, cô có vẻ như lại càng ngượng ngùng hơn. Dung Tư Thành không muốn ép cô nữa, anh cũng không nhẫn tâm ép cô.Cô giống như một con thuyền nhỏ thuần khiết, cô có tiết tấu riêng của bản thân mình, dù sao đi nữa thì cô cũng thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh được.
Vì thế, anh cố ý chuyển hướng câu chuyện: "Cây tiền tài hôm nay là ai tặng em, đã tìm được chưa?"
Thấy anh thay đổi chủ đề, Mộ Yến Lệ cảm giác thoải mái hơn nhiều: "Là đàn anh của tôi!"
Dung Tư Thành thấy hơi bất ngờ: "Không phải đàn anh của em làm về Trung y à?" "Ừ, nhưng anh ấy cũng hợp tác kinh doanh kim cương với bạn." Mộ Yến Lệ đáp.
Dung Tư Thành sáng tỏ gật đầu, thảo nào mạnh tay như vậy.
Ăn cơm xong, Mộ Yến Lệ chủ động yêu cầu giúp đỡ dọn dẹp, dù sao cũng không thể đã ăn sẵn mà còn để Dung Tư Thành dọn dẹp chứ nhỉ? “Để đó đi, ngày mai sẽ có giúp việc tới dọn." "Không sao, tôi không nấu ăn được nhưng thu dọn bát đũa thì không có vấn đề gì." Mộ Yến Lệ lên tiếng.
Nói xong, cô đứng dậy thu dọn phòng bếp.
Dung Tư Thành thấy bóng dáng bận rộn của cô, đáy lòng ấm áp: "Đồ ăn em làm cũng rất ngon.
Mộ Yến Lệ khẽ cười: "Dung Tư Thành, anh nói lời này có trái với lương tâm không?" "Không hề." Dung Tư Thành trả lời. "Đồ ăn tôi nấu mà được coi là ngon á? Ngay cả tôi còn không dám nói thế đâu." Mộ Yến Lệ vừa cười vừa nói: "Trước kia khi tôi ở chung với Hoa Linh, tôi đều nói rằng, ồ đồ ăn tôi nấu không tệ nha, có thể ăn được!"
Dung Tư Thành nhìn cô cười, khỏe môi cũng không nhịn được mà cong lên, anh đứng dậy giúp đỡ dọn bát đĩa trên bàn rồi bưng vào nhà bếp.
Con người anh có một tật xấu, làm đồ ăn thì có thể, nhưng với việc dọn dẹp thì anh rất phiền. Mỗi lần đều chỉ lo nấu mà không lo dọn, nhưng giờ thấy cô một mình bận rộn thì anh lại có chút không đành lòng.
Thế là anh cũng đi vào nhà bếp, đứng một bên nhìn cô. "Mẹ em nói rất đúng, con gái thì không cần thiết phải biết làm mọi chuyện, tỏa sáng ở một lĩnh vực là tốt rồi. Ngược lại thì đàn ông ngày nay việc gì cũng nên học hỏi một chút, bằng không sẽ không kiếm được vợ." Mộ Yến Lệ cười: "Theo như lời anh nói thì hơn phân nửa đàn ông đều độc thân rồi."
Dung Tư Thành trả lời: "Vậy em nghĩ xem, tôi đã lớn tuổi thế này rồi nhưng vẫn không tìm bạn gái. Không phải tôi không tìm, mà là tôi tìm không được."
Nghe lời anh nói có vẻ như thật, Mộ Yến Lệ bĩu môi: "Anh nói lời này có thẹn với lòng không hả? Đừng cho rằng tôi vừa trở về mà không biết gì, tôi lại nghe không ít tin đồn về anh đấy."
Dung Tư Thành khẽ cười, rũ mắt xuống liếc nhìn cô: "Quan tâm tôi như vậy?"
Mộ Yến Lê: ".." Anh có thể đừng tự luyến như vậy được không? "Nhân vật truyền kỳ như anh mà còn cần đặc biệt quan tâm à? Tùy tiện nghe ngóng một chút là biết rồi."
Sao nào?
Bên này vừa mới từ chối người ta, bên kia thì lại đi nghe ngóng tìm hiểu đời sống tình cảm của người ta, nói cô không suy nghĩ gì ai mà tin chứ?
Khỏe môi Dung Tư Thành hàm chứa sự hứng thú: "Tại sao không nói nữa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.