Lục Việt Anh nhìn chung quanh, mãi tới khi thấy nhóm người Mộ Yến Lệ ở dưới lầu, anh ta không nhịn được cười khẽ.
“Dẫn trẻ con tới quán bar, lần đầu tiên thấy nhóm người thần kỳ thế này”
Anh ta vừa dứt lời, Tân Dương Đức ngồi bên cạnh cũng nhìn xuống dưới.
“Hửm? Dung Tư Thành, anh xem người đàn ông kia có giống Lâm Hà Vinh không?”
Nghe vậy, Dung Tư Thành đang lười biếng tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần mới nhìn xuống dưới. Khi thấy bốn người ngồi chung một bàn, anh cau mày, khẽ híp mắt. Thấy vẻ mặt của Dung Tư Thành, Tần Dương Đức lập tức biết mình không nhìn lầm, tiếp tục lải nhải: “Tôi biết ngay là cậu ta mà. Khi nào thằng nhóc này lén chuồn về nước thế nhỉ?”
Lục Việt thấy Dung Tư Thành vẫn không dời mắt, cũng không nhịn được khuyên nhủ: “Vừa vừa phải phải là được rồi. Bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ anh còn không định để cậu ta trở về? Chẳng qua là hồi đó trẻ tuổi, nhiệt tình làm hỏng việc mà thôi”.
Dung Tư Thành không lên tiếng, mặc cho hai người líu ríu bên tại mình, vẫn không nói một lời. Đôi mắt lạnh lùng lại nhìn chằm chằm bốn người bên dưới.
Không, nói đúng hơn thì là nhìn một mình Mộ Yên Lệ.
Anh không ngờ người phụ nữ này lại thần thông quảng đại như vậy, trà trộn với Lâm Hà Vinh từ khi nào? Chẳng lẽ có ý đồ với Lâm Hà Vinh?
Lúc này, dưới sân khấu vang lên giọng nói của người chủ trì: “Kể tiếp chúng tôi sẽ đấu giá phương thuốc Vô Ưu Tán, giá khởi điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197372/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.