Chương trước
Chương sau
Edit By Trà Nữ Lê
“Đúng vậy, cũng không có bao nhiêu”
“Ăn ba miếng…” Bảo My miệng nhỏ vểnh lênh, mặc cả với mẹ
“Ăn tám miếng”
“Bốn miếng”
“Sáu miếng”
“Năm miếng”
“Bốn miếng”
“Sáu miếng”
“Tốt, sáu miếng” Đế Anh Thy chốt kết quả mặc cả giữa hai mẹ con
Bảo Hân chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ, có chút mơ hồ. Cô bé cảm thấy là lạ chổ nào mà không biết là lạ ở chổ nào
“Nào, miếng thứ nhất” Đế Anh Thy kiềm nén không cười, đem cơm đút cơm vào trong miệng của con gái
Bảo Hân nhai cơm trong miệng, hai má bị cơm làm phồng lên tròn trịa, nhìn rất đáng yêu
Tư Hải Minh ngồi bên cạnh bắt chéo chân, ánh mắt am hiểu sâu nhìn nàng xử lý rất thông minh, khiến cho thân thể anh nhiệt huyết sôi trào
Ánh mắt đảo qua trên cổ áo của Đế Anh Thy, ánh sáng rọi vào kích thích ánh mắt đen của anh. Góc độ vừa vặn đối với bàn bên này…
Tư Hải Minh sắc mặt trầm xuống, bỗng dung đứng dậy, đi đến hướng Đế Anh Thy. Đứng trước mặt nàng, ngăn trở ánh mắt Tần Kính Chi, thân hình anh chặn cực kỳ chặt chẽ
Tư Hải Minh đến gần khiến cho Đế Anh Thy có chút đề phòng nhưng trên tay vẫn không thay đổi mà đút cho Bảo My “Bốn miếng, còn hai miếng nữa, cố lên nào!”
Bảo My rất muốn nói còn hai miếng nữa thì thôi đi, thế nhưng đã thương lượng sáu miếng rồi, nói phải giữ lấy lời…
Đế Anh Thy ban đầu còn xem việc Tư Hải Minh đứng bên cạnh là bình thường, đang đút đến miếng thứ năm thì nàng cảm giác có gì đó là lạ
Giống như trên ngực nàng có ánh mắt đang nhìn chăm chú
Đế Anh Thy đang đút cơm cho con gái, tay bỗng cứng lại, cúi đầu nhìn xuống không cẩn thận cổ áo hơi rộng, mà Tư Hải Minh lại một mực đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống…
Đế Anh Thy cắn chặt răng chịu đựng để nàng không có hành động lấy dĩa nện trên mặt của Tư Hải Minh!
Tay quay ra sau lưng giật giật cái áo để cổ áo ngữa ra sau, tiếp đến đút miếng cơm cuối cùng cho Bảo My “Tốt lắm, đi chơi đi!”
“Dạ!” Bảo My liên tục chạy không ngừng, sợ mẹ sẽ đút thêm miếng nữa
Đế Anh Thy đứng người lên, dịch ra xa thân người của Tư Hải Minh, mắt không nhìn anh, hướng thẳng đến bàn ăn
Tần Kính Chi nói “Bọn nhỏ chắc là buổi sáng ăn đồ vặt nhiều nên mới như vậy”
Kiều Như An nói “Chắc là ăn đồ ngọt nhiều à? Tôi nếu ăn đồ ngọt nhiều cũng không muốn ăn cơm”
“Không phải, tôi biết lúc nào ăn cơm Bảo My cũng vậy” Đế Anh Thy nói. Cô bé ăn chính hay ăn phụ đều không thích ăn cơm
Những đứa trẻ khác Đế Anh Thy có thể chìu theo ý của con nhưng riêng Bảo My vì thân thể lúc sinh ra không được khỏe mạnh lắm nên phải bắt ép con ăn nhiều một tí
“Tôi thấy bọn nhỏ đều rất thích Anh Thy, xem cô là mẹ của chúng rồi” Kiều Như An nói
Tần Kính Chi biến đối sắc mặt, hướng mắt nhìn trộm khuôn mặt Đế Anh Thy
Đế Anh Thy ngược lại là không tỏ vẻ gì khác lạ ra bên ngoài “Ừm, từ khi tôi quyết định cùng Tư Hải Minh ở cùng một chổ, bọn nhỏ liền xem tôi như tri kỷ. Con cái còn nhỏ, rất cần có mẹ”
“Đúng vậy, con cái nếu không có mẹ che chở thì thật là đáng thương…” Kiều Như An như nhớ đến thân phận của mình đã từng trải qua cảm giác không có mẹ mà trưởng thành, ngữ khí không khỏi có chút sa sút
Kiều Như An tại Kiều gia địa vị như thế nào thì Tần Kính Chi và Đế Anh Thy đều biết rất rõ, nhìn cô ấy thần sắc bi thương vẫn là rất đồng cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.