Chương trước
Chương sau
Edit By Trà Nữ Lê
Bên cạnh không phải là không chuẩn bị đồ ăn ngon nhưng vẫn thích chen đến chổ mẹ đang nướng cá, giống như cá mẹ nướng là ngon nhất trên thế giới vậy đó
Đế Anh Thy lật mặt khác của cá mà nướng tiếp, nướng xong đặt vào dĩa bên cạnh “Đi nào, Mẹ sẽ cho các con ăn”
“Dạ!”
Trở lại bàn ăn, Đế Anh Thy ngồi xuống, sáu đứa bé cũng ngồi xuống theo, sáu ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm mẹ đang loại bỏ xương cá
Đem từng miếng cá đặt ở trước mặt từng dĩa của từng đứa con của mình, những đứa trẻ say sưa ăn ngon lành
Tư Hải Minh đưa bàn tay tới, lấy cái dĩa cá trước mặt của nàng “Để anh làm tiếp, em ăn một chút gì đi”
Nói xong, anh bắt đâu đi dọn xương cá
Đế Anh Thy không không giành lại từ anh, bởi vì anh là ba của bọn chúng, nếu nàng không cho thì chẳng phải là không đúng sao?
Nàng thoải mái ăn những món ngon trên bàn cùng với bọn trẻ ngồi bên cạnh, những khuôn mặt sung sướng ấm áp
Tư Hải Minh chọn miếng cá ngon nhất đặt vào dĩa của nàng. Đế Anh Thy khẽ nhúc nhích ánh mắt, gắp miếng cá đó bỏ vào dĩa của Bảo Nam
“Mẹ ơi, con không muốn ăn cá!” Bảo Nam đem cá trả lại cho nàng
“Con cũng không ăn!”
“Không ăn!”
“Con muốn ăn thịt…”
“Thịt ngon hơn cá!”
“Ừm!”
Đế Anh Thy thấy những đứa con của mình trở mặt thật nhanh, mới vừa rồi còn ăn rất vui vẻ, bây giờ lại không muốn ăn. Mà nàng lại không muốn ăn cá mà Tư Hải Minh đã làm
“Mẹ không thích ăn cá sao!” Bảo Vỹ mặt nghiêm túc hỏi
“Chẳng lẻ là vì cá của ba làm cho nên mẹ không muốn ăn sao?” Bảo Hân mắt hơi run run nước hỏi
Bị đâm trúng tim đen Đế Anh Thy sao có thể để cho con của mình biết được chứ, nàng liền vội nói “Dĩ nhiên là không phải rồi! Mẹ chính là…” vừa nói nàng vừa lấy nĩa xiên miếng ca bỏ vào trong miệng, thịt cá rất mềm và ngon, một miếng xương cũng không có. Trước mặt bọn trẻ nàng liền ăn cá nuốt vào trong bụng
Kỳ thật là nàng có thể nói đại lý do nào đó như: ăn cá bị dị ứng, sẽ không được thoải mái…nhưng mà những lý do này nói được sao?
Sáu đứa bé như là sáu sự uy hiếp, bọn chúng hợp ý nhau, khiến cho nàng không có một tia phản kháng
Nói là do Tư Hải Minh dạy nhưng Tư Hải Minh có lợi hại như thế nào cũng không thể biết trước sự việc phát sinh để mà sắp xếp trước mọi chuyện chứ?
Nàng có liếc nhìn ánh mắt của Tư Hải Minh, anh ấy tuyệt đối không có dùng ánh mắt ra hiệu bọn trẻ
Chỉ có thể nói đây đều là bản năng phản ứng của chúng, hy vọng ba và mẹ chúng sẽ hạnh phúc…
Tâm nguyện rất mãnh liệt để trong lòng Đế Anh Thy vạn lần nặng nề…
Sáu đứa bé ăn chưa xong liền không muốn ăn nữa mà đi chơi
“Bảo My…” Đế Anh Thy vừa định gọi Bảo My liền cố ý chạy nhanh hơn, nắm lấy áo của Bảo Long không thả
Đế Anh Thy nhìn con với ánh mắt cưng chiều, vẫn giống như trước đây không thích ăn cơm
Nàng đem dĩa cơm đến chổ bọn trẻ đang chơi đùa, ngồi xổm ở trước mặt Bảo My “Nào, mẹ đút cho con ăn”
“Mẹ ơi, con ăn no rồi…”
Đế Anh Thy gõ nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô bé “Con nghĩ rằng mẹ không nhìn thấy sao? Con lấy cơm của mình cho Bảo An ăn”
Bảo An nghe mẹ nói thế, giả bộ ngu ngơ cười, cậu bé ăn đến độ cái bụng căng tròn vo rất đáng yêu
Bảo My bị bắt ăn liền nũng nịu trong ngực của mẹ “Cơm nhiều lắm, ăn không nổi…”
Đế Anh Thy quá hiểu cô bé, ăn ít cơm để xíu nữa sẽ ăn chocolate
“Con ăn thêm một muỗng nữa, được không?” Đế Anh Thy không ép cô bé, liền đưa ra điều kiện
“Mẹ ơi, là một muỗng sao?” bàn tay nhỏ Bảo My ôm lấy cổ mẹ, tiếp tục nũng nịu
“Miệng nhỏ này của con ăn một miếng có phải là quá ít rồi sao?” Đế Anh Thy cười hỏi “Hay là chúng ta ăn mười miếng?”
“Mười…mười miếng?” Bảo My xòe hai bàn tay của mình ra, đếm vừa đủ mười ngón tay của mình “Mẹ ơi, rất là nhiều…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.