Chương trước
Chương sau
Edit By Trà Nữ Lê
Cô ngồi xuống, nhìn thẳng vào Bảo Hân như người chị tri kỷ “Anh Thy từ nhỏ lớn lên đều ở đảo Trân Châu, không nghĩ là sẽ đến Kinh Đô gặp ngài Hải Minh, có thể nói đây là duyên phận trời định đúng không”
“Phải! Ba rất yêu Mẹ!” Bảo Hân rất kiêu ngạo mà nói
Kiều Như An còn nói tiếp “Thế nhưng là đã có các em tại sao lại không thường ở lại Kinh Đô? Có thể một mực ở cùng các em một nơi?”
Bảo Hân bất đắc dĩ thở dài, nhưng là người hiểu chuyện “Không có cách nào khác, vì Ba đã làm cho Mẹ giận. Chẳng qua là cũng không sao đâu vì Ba rất biết cách dỗ Mẹ, Mẹ thì cũng sẽ không thể không muốn con của mình, dù sao thì chúng em cũng rất là ngoan!”
“Vậy em có biết…Đào Anh Thy sao?” Kiều Như An hỏi
“Đào Anh Thy chính là mẹ của chúng em mà!”
“Ý của em là Đào Anh Thy chính là Đế Anh Thy?”
“Đúng vậy ạ!” Bảo Hân lại nói thêm một câu “Chính Ba đã nói với chúng em như thế!”
Lúc đầu Kiều Như An cơ hồ có thể khẳng định Đế Anh Thy sinh sáu đứa trẻ, đến khi cô bé nói thêm câu cuối thì làm cho cô ta lại càng thêm hoang mang
Tư Hải Minh nói với bọn nhỏ là nói thật hay là dỗ con đây?
Bởi vì trong lòng cô ta luôn có sự nghi ngờ Đào Anh Thy làm thế nào lại trở thành Đế Anh Thy? Hai người hoàn toàn là người của hai thế giới không phải sao?
Xem ra bọn nhỏ cũng không rõ lắm sự tình bên trong
Cũng đúng thôi vì dù sao bọn trẻ cũng không phải người lớn…
“Vậy các em thấy Ba và Mẹ các em cãi nhau khi nào để mẹ lại về đảo Trân Châu? Kiều Như An hỏi
“Giống như…hôm qua”
“…” Kiều Như An
“Chị ơi, chẳng lẻ không đúng sao?” Bảo Hân chuẩn bị muốn khóc
Kiều Như An sao mà dám hỏi tiếp được, nếu hỏi tiếp sợ là cô bé sẽ khóc lên và Tư Hải Minh với Đế Anh Thy sẽ ghét cô
Mà thông tin vừa rồi cũng khá là hỗn loạn, những cái này chỉ khiến cho suy nghĩ của cô càng thêm nhiễu loạn mà thôi
“Là như vầy, ý chị cũng như của em đó” Cô đùa với cô bé “Khó trách hôm nay lại muốn ra biển nguyên nhân là muốn làm lành”
“Ừm, cho nên Mẹ đã không tức giận” Bảo Hân lại trở nên vui vẻ “Chị ơi, chúng ta đừng đi tìm Ba Mẹ nữa mà chúng ta đi thầng hai chơi đi, gọi cả Bác và Bảo Vỹ nữa được không?”
“Được, tùy ý của em!”
Đế Anh Thy bị ôm rất lâu mới phát hiện Tư Hải Minh không muốn thả nàng ra, nàng nhẫn nhịn hết được “Tư Hải Minh, anh còn muốn ôm bao lâu? Con đi xuống boong tàu dưới vẫn chưa thấy về”
“Không cần lo lắng, có vệ sĩ ở đó, rất an toàn” Tư Hải Minh đặt môi của mình bên trên những sợ tóc, khí nóng thổi vào da đầu nàng
Nhiệt độ truyền tới, Đế Anh Thy chỉ cảm thấy da đầu tê tê, liền bắt đầu giãy giụa, nàng thật muốn chuốc thuốc ngủ người đàn ông này, để cho anh ta ngủ một ngày một đêm đến khi trở về luôn!
Vừa muốn nói buông ra thì lực cánh tay như gọng kìm đã buông lỏng ra
Đế Anh Thy xoay người đi xuống boong tàu dưới
“Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?”
“Mẹ, con cũng muốn đi!”
“Mẹ ơi, còn con nữa…
“Mẹ, chờ con với!”
Đế Anh Thy nhìn bốn đứa trẻ đang chạy lại hướng nàng, vừa rồi mẹ bị ba của các con ôm thì không đứa nào thấy, giờ đi thì lập tức phát hiện ngay…
Nàng biểu thị rất là bất đắc dĩ…
Bảo Nam chạy nhanh nhất, nhào về chân của nàng, đằng sau là Bảo Long kéo theo Bảo My, đứa cuối cùng là Bảo An
“Mẹ đi xuống dưới xem Bảo Vỹ với Bảo Hân tí xíu sẽ lên ngay” Đế Anh Thy nói
Bảo An một câu cũng không nói, nhưng quay người chạy đến hướng của Ba, kéo ngón tay của Ba chạy về phía của Mẹ.
Một mực kéo đến trước mặt của Mẹ liền nói “Cùng đi!”
Đế Anh Thy còn nói được gì? Cũng không thể không cho Tư Hải Minh đi cùng, nếu để mấy đứa con giận nàng thì thật là không tốt
Cả nhà đi đến tầng hai của boong tàu, Tần Kính Chi ngồi cùng với Bảo Vỹ và Bảo Hân xem câu cá, Kiều Như An ngồi bên cạnh xem, khuôn mặt nở nụ cười
Đây là lần đầu tiên Đế Anh Thy thấy Tần Kính Chi câu cá, anh ấy mặc áo sơ mi trắng, quần dài bằng vải kaki, nhìn rất sạch sẽ, khí chất xuất chúng
Tư Hải Minh nhìn thấy ánh mắt Đế Anh Thy nhìn chằm chằm Tần Kính Chi, sắc mặt lập tức trầm xuống, từng đường cong trên khuôn mặt anh lạnh lẽo cứng rắn, hướng về phía hai đứa nhỏ mà gọi lớn “Bảo Vỹ, Bảo Hân!”
Cố tình làm Đế Anh Thy giật mình
“Ba Mẹ!” Bảo Vỹ cùng Bảo Hân vui sướng nhảy lên “Nhanh tới đây, ở đây câu được cá ạ!”
Bảo Nam, Bảo Long, Bảo My cùng Bảo An cùng chạy qua, những cái đầu nhỏ quây quanh thùng gỗ…
“Thật sự có cá!”
“Ba con!”
“Bơi qua bơi lại…”
“…”
Đế Anh Thy đi qua hướng ánh mắt nhìn vào thùng “Mới tí đã câu được ba con”
“Đúng à, Tần Kính Chi thật là lợi hại, thật đúng là cao thủ câu cá!” Kiều Như An ngưỡng mộ mà nói
Tần Kính Chi nói “Trước kia hai chúng ta thường xuyên ra biển câu cá, ba con mà tính là gì”
Lời này rất bình thường nhưng mà Đế Anh Thy cảm thấy bầu không khí bị áp bách, nàng biết khí này được tỏa ra từ đâu
Nàng cố tình không cảm giác
Nhưng Kiều Như An vẫn là mẫn cảm cảm nhận được, im lặng không nói lời nào
“Ba với Mẹ của con cũng câu rất là nhiều cá!” Bảo Hân lập tức nói
“Chúng ta còn nướng cá ăn!” Bảo Vỹ khoe
“Ăn rất ngon…” Bảo Hân khẳng định
Đế Anh Thy nhớ lại ba năm trước đây, ba năm qua rồi mà các con còn nhớ rõ sự việc? Nhưng đối với nàng mà nói đây không phải là chuyện vui
Bởi vì sau đó nàng đã hư thai, nhớ lại chuyện buồn khiến cho nàng chịu không nổi…
Tư Hải Minh ánh mắt rơi vào trên mặt Đế Anh Thy, khí lực của nàng liền biến thành sự khẩn trương
Dường như nhận ra được nguyên nhân sự biến đổi trên khuôn mặt của nàng…
Hồi ức khiến nàng không vui, Đế Anh Thy lập tức che dấu, làm như không có việc gì liền đi đến một bên thành du thuyền “Kính Chi, trưa nay chúng ta sẽ ăn cá anh câu nhé?”. Chương mới nhất tại — TRUMTRU YEN. co m —
“Được” Tần Kính Chi cười, đón tia sáng rất ấm áp
Buổi trưa ăn cá, không chỉ có cá mà Tư Hải Minh vì Đế Anh Thy cùng sáu đứa trẻ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đang nướng cá, Đế Anh Thy đứng người lên đi qua, giúp đỡ việc nướng cá
Kiều Như An hỏi “Anh Thy, cô biết nướng cá sao?”
Đế Anh Thy nói “Thấy Tần Kính Chi nướng qua sau này đi biển với các anh tôi cũng từng thử qua”
Thật sự là không phải vậy
Ở cạnh các anh trai thì không cần nàng làm bất kì cái gì, nàng chỉ cần cơm đến há miệng và ăn thôi
Ngược lại là có lần cùng Tần Kính Chi ra biển nàng cảm thấy nướng cá rất vui liền thử nướng một con. Kết quả là nướng thành cục than đen
Nàng biết nướng cá đó là do Đào Anh Thy biết nướng
Nàng nhìn vào Tần Kính Chi xem có biểu lộ gì không, dường như không có phát hiện điều gì…
“Con cá này nướng không khó lắm…” con cá trong tay Đế Anh Thy tương đối nhỏ, nên việc nướng cá cũng tương đối nhanh
“Để anh kiểm tra xem, đừng để bọn trẻ ăn phải cá sống” Tần Kính Chi nói xong liền đưa tay phải nắm lấy
Nhưng mà có một cánh tay khác ở bên cạnh đưa qua, nắm vào con cá
“Con cá này nướng không sai” Tư Hải Minh cắn vào miệng, nhai nuốt. Ánh mắt nâng lên, khóa vào ánh mắt của Đế Anh Thy “Thật là thơm”
Đế Anh Thy cố gắng biểu lộ vui vẻ, nhìn qua Tần Kính Chi sắc mặt anh ta không được tốt lắm, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục lật cá trong tay mà nướng tiếp
“Ba ơi, con cũng muốn ăn!” Sáu đứa bé cùng một chổ chạy tới, dáng vẻ gào khóc đòi ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.