Chương trước
Chương sau
Edit By Trà Nữ Lê
“Không phải Ba không muốn mà chính là Mẹ không muốn…” Bảo Vỹ miệng nhỏ vểnh lên
Đế Anh Thy bị con nói đúng tim
Giống như là vậy…
Con cái nhìn còn hồn nhiên ngây thơ nhưng thật sự bọn chúng biết tất cả…
Lớn lên chút nữa có phải là sẽ phát hiện nàng với Tư Hải Minh không thể hàn gắn mối quan hệ…
Bảo Hân nghĩ cái gì liền nói “Mẹ ơi, mẹ có thể chờ đến cuối tuần chúng ta đi chơi đâu không?”
“Hôm nay là thứ năm, sau…cuối tuần được nghỉ học!” Bảo Long tính toán vui vẻ nói
“Mẹ, muốn chơi, mẹ ơi…” Bảo My vui mừng
“Cùng với Ba đi chơi!” Bảo An khẳng định
“Mẹ sẽ cùng Ba đưa bọn con ra ngoài chơi đúng không?” Bảo Nam mắt to ngây thơ hỏi
Bình thường ở cùng Tư Hải Minh nội tâm nàng cảm thấy nặng nề nếu như là đi ra ngoài chơi thì có thật sự là đi chơi không?
Tư Hải Minh mục đích sẽ không vì con và sẽ khiến nàng biến lực chú ý của nàng cũng không vì con mà lúc nào cũng sẽ bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm
Thế nhưng đối mặt với sự mong chờ của sáu đứa bé nàng không thể cự tuyệt trực tiếp như vậy “Các con muốn đi chơi cái gì, ở đâu?”
“Ra biển”
“câu cá”
“Còn có cá heo!”
“Thật là nhiều…”
“Ba Mẹ từng dẫn bọn con đi!”
“Muốn đi!”
Đế Anh Thy biết trước đây đã dẫn sáu đứa bé đi, lúc mất trí nhớ cũng có đi một lần nữa
Nhưng ‘ra biển’ khiến cho nội tâm nàng ít nhiều cũng khó mà mở miệng
Lúc đi biển mười ngày, Tư Hải Minh làm gì với nàng, nàng không muốn nghĩ đến
“Mẹ ơi, chúng ta đi thôi? Con sẽ câu cá!” Bảo Long nói
“Mẹ không muốn đi sao?” Bảo Vỹ nghi ngờ hỏi
Đế Anh Thy nhìn nước mắt chực chờ tuông ra của sáu đứa bé nếu nàng mà trả lời chậm một giây nước mắt sẽ chảy xuống ngay
“Không có, đi thôi!” Đế Anh Thy trả lời
“Con muốn gọi điện cho Ba” Bảo Hân xoay người chạy
Bị Đế Anh Thy ôm chặt lại “Không vội, đợi ngày mai Ba đến nói cũng được”
“A…” Bảo Hân rất nôn nóng nhưng vì Mẹ bảo đợi mai nói vậy thì đợi mai đi
Sáng hôm sau, Đế Anh Thy cùng sáu đứa bé đang dùng bữa sáng Tư Hải Minh đến
Mới vừa vào cửa Bảo Hân liền vui vẻ chạy tới, lôi kéo tay của Ba “Ba ơi, Mẹ nói muốn cùng Ba với chúng con đi ra biển câu cá!”
Bảo My đứng sau Bảo Hân liền gật đầu theo “Tám người…”
Tư Hải Minh hướng ánh mắt đến Đế Anh Thy
Đế Anh Thy cúi đầu, im lặng không lên tiếng, tiếp tục ăn. Nàng thật muốn nói đây không phải ý của nàng!
Nhưng đang ở trước mặt con nàng muốn nói gì cũng phải nuốt vào bụng
“Là sao?Mẹ nói thật sao?” Tư Hải Minh cố ý hỏi
“Phải! Mẹ có nói!” Bảo Nam lập tức đứng ra nói
“Con có bằng chứng!” Bảo Long nói
Đế Anh Thy khẽ nhíu mày, còn có bằng chứng? Con có bằng chứng gì?
Bảo Vỹ leo lên người Mẹ nũng nịu “Mẹ ơi, mẹ nói đi mà”
Đế Anh Thy híp mắt cười “Các con nói cái gì là như vậy đi”
“Nhìn xem, mẹ đã nói!” Bảo Vỹ xoay người nhìn vào Ba mà nói
Bảo An trên tay còn nắm cái nĩa có ghim bánh ngọt, con mắt cười đến híp cả lại
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.