Chương trước
Chương sau
Anh cũng ăn ở đây à?
Nhưng trước bàn của anh không có gi cà …
Kiểu Như An ổn định lại tâm trạng vui vẻ, đi về phía bàn có hàng rào bảo vệ, “Xin chào, chúng ta lại gặp nhau …”
Tư Hải Minh đang nhìn biển xa xăm đột nhiên quay mặt lại với vẻ mặt chán ghét.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi cũng khiến Kiểu Như An khẩn trương không thôi. Đối diện với đôi mắt đen không chút nhiệt độ, cô ấy vội vàng hạ tầm mắt xuống, “Anh đang đợi Anh Thy sao?”
Tư Hải Minh không lên tiếng, thu lại ánh mắt, trên mặt không chút biểu cảm.
Anh đang đợi Đến Anh Thy, không có thời hạn cuối cùng, nhưng anh không vội vàng. Chỉ là vào lúc nhở nhung quá độ sẽ ngồi ở đây, cũng không muốn ai tới quấy rấy.
Anh lập tức đứng dậy và rời đi.Mới vừa nói hai câu anh liên rởi đi, Kieu Như An nóng này nói:”Không phải anh đang đợi Anh Thy sao? Cô ấy còn chưa tới mà..”
Tư Hải Minh cũng không quay đầu lại.
Kiểu Như An nhìn thấy bóng dao cao to kia càng ngày càng khuất xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa. Trong lòng Kiểu Như An mang theo một chút mất mát Quay đầu nhìn về phía biển rộng, chẳng lẽ anh không phải ở đây đợi Để Anh Thy sao? Nếu không thì anh ở đây làm gi? Cũng chưa nói được mấy câu liền chán ghét mình sao?
Sau khi Kiều Như An trở về, Kiểu Tiết Thanh đang uống trà ở nhà nhìn thầy liền nở nụ cười đứng dậy hỏi: “Về nhanh vậy sao?”
“Ba có thông tin liên lạc của Tần Hành Chi không?”
“Làm sao vậy?”
“Có chút chuyện. “
Kiểu Tiết Thanh thấy cô ấy không muốn nói cũng không có ép hòi, trong lòng cũng hiểu rõ, liền đưa phương thức liên lạc của Tấn Tụng cho Kiểu Như An.
Kiểu Như An nhận được phương thức liên hệ liennói: “Con cũng không có gì giấu diếm ba, chính là con muốn đến vườn nho đi dạo, vườn nho ở nơi đó nhất định là rất đẹp.”
“Cô chủ nhà họ Đế không phải có quan hệ rất tốt với con sao, không cho con đến đào Trân Châu à? Vì sao phải thông qua Tần Hành Chi?” Kiểu Tiết Thanh nghi ngờ hỏi.
“Ba đảo Trân Châu thuộc nhà họ Đế, mà Tần Hành Chị lại là chủ vườn nho, không thể không tôn trọng anh ta.” Kiểu Như An nói, “Đúng, đúng, ở điểm này, con giỏi hơn chị gái con rất nhiều, còn biết cách suy nghĩ cho người khác.” Kiểu Tiết Thanh rất hài lòng.
“Nếu không có việc gì thì con trở về phòng.”
“Đi đi! Đến cơm tối liền gọi con.”
Kiểu Như An trở lại phòng, ngồi xuống bàn trang điểm, bẩm số diện thoại của Tấn Hành Chi: “Chào anh Tấn, tôi là Kiều Như An, anh còn nhở rõ tôi không?”
“Cô chủ nhà họ Kiểu? Tìm tôi có việc gì sao? “Tắn Hành Chi nhân ra giọng nói. “Tôi muốn mua một chai rượu cho ba, nhưng không biết nên chọn loại nào. Tôi có thể đến vườn nho xem được không?” Kiểu Như An hỏi.”Một mình?”
“Có thể”
“Càm ơn.”
Tấn Hành Chi không nghĩ nhiều như vậy, anh ta quen với nhà họ Kiều, và anh ta vẫn có ấn tượng với cô chủ Kiểu này, ngoại hình ôn nhu yếu ốt và giọng nói nhỏ như mèo dường như sợ doạ đến người khác, Đảo Trân Châu là đề phòng người lạ hoặc người có mục đích, Kiều Như An là chỉ vì lòng hiếu thảo, anh ta cũng không tiện nói gì.
Thời gian hẹn là buổi chiều ngày hôm sau, Kiểu Như An cảm thấy chỉ có buổi chiều là thời điểm có thể dễ dàng gặp được Đế Anh Thy thôi. Cô ấy nhớ rõ thời điểm đó Kiều Thanh Lam sẽ đi ngủ để giữ nhan sắc, Đế Anh Thy càng tôn quý, không có khả năng vào sáng sớm chạy ra vườn nho.
Lúc ở trong hầm chọn rượu, Kiểu Như An nghe Tần Hành Chi giải thích rất cần thận, không khôi nở nụ cười, “Anh thật lợi hại, cái gì cũng biết.”
“Công việc của tôi thôi.” Tần Hành Chị không nghĩ như vậy.
“Vậy thì anh giúp tôi chọn đi? Tôi thực sự không „Buna.biết nên mua cái nào.” Kiểu Như An nói một cách thụ dông “Loại này mạnh hơn một chút, nhưng cũng không tối.”
“Vậy thì chai này!” Kiểu Như An nói. Đứng bên canh nhìn Tấn Hành Chi gói rưou, những hộp đựng tinh xảo, bên ngoài có in câu khẩu hiệu rượu nhà họ Tấn, nghe nói có rất nhiều quý tộc đều dùng rượu của Tần Hành Chi: “Cô chủ nhà họ Để cũng thường đến đây chơi sao?”
“Ử: Tấn Hành Chi nói.
Dứt lời, anh ta vẫn im lặng, đóng gói rượu trong tay, xem ra anh ta không hề bị ảnh hưởng, nhưng thật ra trong lòng anh ta toàn là hình bóng của Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy đã trở lại, anh ta có đi qua, nhưng các anh trai nói đang đóng cửa hối lỗi, nên anh ta không thể gặp Có thể thấy, sự việc này khiến cho các anh trai thật sự rất tức giận, dù sao đóng cửa hối lỗi là chuyện chưa từng có trước đây.
Cho dù biết Đế Anh Thy đã làm sai chuyện, Tấn Hành Chi cũng lo lắng nóng ruột nóng gan.
Lo lắng lúc Đế Anh Thy đóng cửa hối lỗi có phải làkhổ sở thương tâm không?
Cô và Tư Hải Minh rời bến, họ đã làm gì …
Sau khi Để Anh Thy ra khỏi Tây phòng liên yên tâm nghi ngoi. Dù sao, mười ngày đã khiến cô quả mệt mỏi. Thời điểm ở trên thuyền căn bản là không cảm nhận được, chỉ là cảm thấy điên cuồng đến đáng sợ. Dù cho Tư Hài Minh đã nói trước sẽ không tổn thương cô, trong lòng vẫn sợ hãi, sợ hãi giấy tiep theo bàn thân cô sẽ chết Sau khi nghỉ ngơi hơn một tuần mới tình lại.
Trong thời gian này, cô trốn trong phòng gọi và gửi tin nhắn cho Tư Hài Minh.
Con người xấu xa Tư Hải Minh kia còn muốn gọi video lúc cô đi tắm.
Cô mới không làm theo đâu!
Khi Đế Anh Thy đang nằm trên đồng váy trong phòng áo và vui vẻ nhắn tin cho Tư Hải Minh thì nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở cửa, cô sợ hãi vội vàng giấu di động sau thắt lưng.
Đế Hoàng Minh đứng ở cửa nhìn cô một cải, ảnh mắt màu nâu không chút gợn sóng bước tới.
Khỏi phải nói Để Anh Thy đang khẩn trương thể nào!Điện thoại đã anh cả phát hiện có gì bất thường sao? Bởi vì cô và Tư Hài Minh đã liên lạc bằng một chiếc điện thoại di động khác, không phải là cái của cô!
Ngàn van lần đừng có phát hiện!
Vì vậy Để Anh Thy đánh phủ đầu trước, về mặt không cam lòng: “Anh cả sao lúc vào phòng không gõ cửa?”
“Gõ cửa, em không nghe thấy.”
Để Anh Thy ngần người, không khỏi chột dạ. Gỗ cửa, cô không có nghe thấy? Không phải là cô cùng Tư Hài Minh tán gẫu đến nỗi quá phần kích đến ngốc luôn rối sao…..Cô cũng đâu biết người vào phòng là anh cả? Ai vào phòng cũng đều tốt hơn là anh cả vào, rõ ràng là ban ngày anh ấy đến công ty ư, tại sao bây giờ lại ở trong biệt thự?
“Dù sao … Dù sao, anh không thể vào nếu không có sự đồng ý của em..” Đế Anh Thy nói câu tiếp theo, trên mặt còn mang theo nét khủng hoàng.
Đôi mắt anh ta ngẫu nhiên lóe lên, nhìn ra chỗ khác.
“Còn đang giận anh cả sao?” Đế Hoàng Minh hỏi. “Không dám ” Đế Anh Thy mím môi.”Anh cả là vì tốt cho em.”
“Chẳng lẽ em không vui là do em sao?” Đế Anh Thy không phục mà lẩm bẩm nổi.
“Nếu cho phép em bây giờ, sau này em sẽ hận bọn anh.”
Để Anh Thy lập tức giơ tay ra hiệu, “Em thể rằng sau này dù có chuyện gì xảy ra giữa Tư Hải Minh và em, em cũng sẽ không oán trách các anh đâu! Anh à, chuyện này hoàn toàn không liên quan mà. Cho dù em yêu đương có bị tổn thương cũng không liên quan gì đến các anh, đều là do em gieo gió gặt bão! “
Để Hoàng Minh không nói gi, lạnh lùng liếc cô một cái, xoay người bước đi: “Ăn cơm.”
Đế Anh Thy nhìn thấy bỏng dáng cao lớn rời đi, rất bực mình, sao lại tức giận rồi?
Chẳng lẽ cô nói không đúng sao?
Rốt cuộc là ai đang giận ai?
Trên bàn ăn, Để Bắc Lâm hỏi: “Anh Thy, buổi chiều chủng ta đi bơi nhé?”
“Anh cũng đi!” Để Hạo Thiên.
Đế Hoàng Minh không nói, nhưng đôi mắt nhạt nhẽo lại chuyển động.
“Em không muốn.” Để Anh Thy không có hứng thủnói.
“Tối trường bắn, anh hai có đổ mới mở mang tắm mắt cho mấy đứa Để Hao Thiên khoe khoang nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.