Chương trước
Chương sau
Nâng cằm cô lên, đắm chìm trong gương mặt nhỏ nhắn bất lực lúc này, thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Nhưng chỉ nhìn như thế thôi liệu có thể làm anh hài lòng? Không, lực hành động của anh rất kinh người, lực làm tổn hại của anh còn kinh người hơn.
Đế Anh Thy vốn tưởng rằng thực sự là là đi tắm nắng, có chút ngây thơ, giống như cô gái vô tri bị một tên ác ma quỷ quyệt lừa gạt, bị anh thử thách không ngừng…
Đến tối, hai người họ ngủ luôn trên boong tàu.
Du thuyên dạt vào bờ, Tần Hành Chi bước xuống, trực tiếp đi vào lâu đài.
Trời đã nhá nhem tốt, lúc này ba người nhà họ Đế đều đang ở trong lâu đài.
Nhưng gân đây bầu không khí của lâu đài thực sự rất ngột ngạt.
Đến cổng là có thể cảm nhận được ngay điều đó.
Trừ khi Đế Anh Thy quay vê.
Sau khi Tần Hành Chi đi vào, không cần hỏi cũng biết Để Anh Thy vẫn chưa về.
Anh không gọi điện, chỉ hi vọng có bất ngờ ở trước mặt.
Anh em nhà họ Đế nhìn Tần Hành Chi đang hồn bay phách lạc, ánh mắt có thay đổi nhưng không nói gì.
Tần Hành Chi: “Anh cả, anh hai, anh ba, liệu Anh Thy có xảy ra chuyện gì không?”
“Em không cần lo lắng chuyện này, Anh Thy tự biết bảo vệ mình, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đế Hạo Thiên nói, nhưng người đó là Tư Hải Minh thì cũng chưa chắc.
“Nếu có tin tức gì của Anh Thy, anh sẽ nói cho em biết” Đế Bắc Lâm nói.
Tần Hành Chi không nói gì nữa, lên tiếng chào hỏi rôi quay người rời đi.
“Anh nói xem, nếu như lúc đầu để Anh Thy cưới Tần Hành Chi, thì sẽ không có chuyện của Tư Hải Minh xảy ra nữa không?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Ý của cậu là muốn gả Anh Thy đi?”
“Ít nhất Tần Hành Chi cũng biết điều!”
“Biết điêu, anh không nói là Tần Hành Chi không tốt. Chỉ là cậu nghĩ phù hợp sao? Ký ức hiện giờ của Anh Thy không phải là thật, Đế Bắc Lâm, bỏ mấy suy nghĩ không tỉnh táo đó của cậu đi!” Đế Hạo Thiên lạnh lùng quở mắng, chọc ngón tay vào đầu Để Bắc Lâm.
“Em chỉ nói bâng quơ vậy thôi, đâu phải thật đâu!” Đế Bắc Lâm cảm thấy gần đây tính khí càng lúc càng không tốt.
“Anh cả, đã sáu ngày rôi, Tư Hải Minh như này là muốn ăn Anh Thy đến không còn xương sao!”
Để Hạo Thiên nói.
Đế Hoàng Minh sắc mặt u ám, trầm mặc không nói gì.
“Em thấy đợi bọn họ quay về, chắc là phải ở bên nhau rồi” Đế Bắc Lâm nói.
“Cậu đang nói linh tinh gì thế?” Đế Hoàng Minh mở miệng nói, giọng nói u ám: “Chờ Anh Thy quay về, sau này không bao giờ được rời khỏi đảo Trân Châu nữa! Nếu như các người mêm lòng thì hãy nghĩ đến những chuyện mà Tư Hải Minh đã làm trước đây!”
Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên không nói gì nữa.
Tư Hải Minh và Đế Anh Thy cho dù là ngủ cũng dính chặt lấy nhau. Sau khi tỉnh dậy, không phải ăn thì cũng là ăn.
Đế Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, vừa có ý thức lại được, cánh tay ở bên hông lại càng siết chặt.
“Ưm…Đừng mà…” Đế Anh Thy nói không nên lời.
“Đừng động đậy…” Giọng Tư Hải Minh lại ôm ôm, khác lạ.
“Anh quá đáng…
“Sao thế?” Tư Hải Minh mê man gặm khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
“Anh không phải là con người… Đế Anh Thy khóc. Người này rõ ràng là người có cái ôm dịu dàng nhất, nhưng lại đang làm chuyện tàn nhẫn nhất. Không bao giờ đoán được anh ta muốn làm gì tiếp theo.
“Ở phương diện này, anh không muốn làm người” Tư Hải Minh ôm cô như người mất hồn, cô không biết anh đã qua ba năm vừa rồi như thế nào, nhớ nhung như thế nào, suy sụp như thế nào…
Nên bây giờ khi bắt được cô. Thể xác và tâm hồn đều được thỏa mãn, nhưng lại có lòng tham ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon.
Nếu như có thể, cứ lênh đênh trên biển như thế này, không cần quay về, con cái ném cho nhà họ Đế, chỉ có anh và cô, thế giới trong mắt cô chỉ có thể là anh.
Thế là đủ rồi.
Nếu như Đế Anh Thy mà biết được trong đầu anh có ý nghĩ điên cuồng này chắc chắn sẽ bị dọa bỏ chạy cho mà xeml Đế Anh Thy đỏ mặt đẩy Tư Hải Minh ra, nhưng không thoát ra được vì cơ thể đang bị anh quấn chặt lấy.
“Không được…’ Đế Anh thy vừa mở miệng nói đã bị chặn lại.
Tư Hải Minh vừa hôn cô vừa thở gấp.
Đế Anh Thy không hiểu, nghĩ không thông, vốn tưởng đánh được Tư Hải Minh khi gặp mặt, cuối cùng lại là kết cục như thế này.
Lúc Đế Anh Thy mở mắt ra đã ở trên boong tàu rồi.
Cô nằm trong lòng Tư Hải Minh, mặt cô nghiêng sang một bên, cô đang gối lên lồng ngực.
rắn chắc của anh.
Vừa mở mắt ra đã thấy biển xa xăm.
Cô có ảo giác, đây là bình minh hay là hoàng hôn? Có cảm giác thời gian dài đằng đẳng vậy.
Đế Anh Thy trực tiếp lật người từ trên người Tư Hải Minh xuống, trùm chăn mỏng đắp lên người mình.
Tư Hải Minh vừa định đưa tay ra, Đế Anh Thy đã sợ tới mức giơ tay lên chặn lại, vì bị anh ôm chặt eo nên ngũ tạng như chen vào nhau rồi: “Anh đừng lại gần em, để em ngắm cảnh biển…”
Tư Hải Minh chống nửa người trên lên, đôi mắt đen láy nhìn cô dịu dàng, trìu mến, tạm thời buông cô ra một lát vậy.
Nhưng ở câu nói cuối cùng, anh rất có ý kiến: “Cảnh biển còn đẹp hơn anh sao?”
“Anh nhìn đến tận bây giờ, chắc cũng đủ rồi nhỉ?”
“Em nói gì cơ? Hửm?” Tư Hải Minh nhướn mày.
“Không phải, không phải, hì hì, em không có ý đó… lúc còn sống vẫn nên ngảm cảnh biển nhiều hơn chút, nếu không sau này không biết mình chết thế nào…” Nửa câu sau Đế Anh Thy chỉ lẩm bẩm trong miệng.
Tư Hải Minh nghe thấy nhưng lại giả vờ không nghe thấy, cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa thú vị.
Đế Anh Thy nhìn nước biển xanh thẳm ở phía xa, cho dù là gió êm sóng lặng, nước biển cũng sẽ không an phận mà vỗ nhẹ.
Cô thậm chí còn không biết con thuyền đang đi về đâu.
Như thể giữa trời và đất, chỉ có cô và Tư Hải Minh…
Cô thậm chí còn không biết mình đã ở trên tàu bao lâu rồi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô có thời gian rảnh rỗi như vậy để ngắm cảnh sau khi lên tàu.
“Chúng ta ở trên tàu bao lâu rồi?” Đế Anh Thy hỏi, cô ra ngoài còn chưa chào hỏi các anh.
“Chín ngày.”
“.” Đế Anh Thy quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh bên cạnh. Cô biết là rất lâu rồi, nhưng không nghĩ là tới tận chín ngày…. ‘Không được, không được, chúng ta phải quay về thôi!
Em ra ngoài còn chưa nói gì với các anhI”
“Bọn họ biết.” Tư Hải Minh ghét sát vào cô, khẽ ôm lấy eo cô.
“Biết? Lúc nào? Anh nói à?”
“Bọn họ đoán ra.”
Đế Anh Thy cắn môi, hối hận, cũng có nghĩa là các anh đoán được ra cô và Tư Hải Minh đang ở cùng nhau rồi? Haiz, sao mà mọi chuyện lại phát triển thành như này rồi?
Rõ ràng là gặp mặt để nói chia tay mà, không những chia tay không thành mà còn càng ngày càng nghiêm trọng!
Vậy bây giờ cô và Tư Hải Minh là quan hệ gì?
Quay lại rồi?
Đế Anh Thy cúi đầu xuống, phát hiện eo mình lại bị Tư Hải Minh bóp chặt rồi, toàn thân lập tức cứng đờ.
Một khi eo cô bị Tư Hải Minh ôm chặt, điêu đó có nghĩa là cô đang tiến gần đến nguy hiểm một bước rồi!
“Sao anh lại sát vào rồi!” Đế Anh Thy sụp đổ.
“Anh chưa làm gì mà.” Tư Hải Minh giơ tay lên rồi lại ôm lấy eo cô, tỏ vẻ vô tội.
Đế Anh Thy mặt đỏ bừng, quả thực anh chưa làm gì nhưng em đã sợ anh rồi!
“Lúc nào chúng ta quay về?”
“Mười ngày trên biển vẫn chưa kết thúc mà”
“Đây là mười ngày trên biển mà anh nói?”
“Ừm”
Đế Anh Thy hoảng sợ, thì ra đây là mười ngày trên biển, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, trốn cũng không trốn được, gọi cũng không ai nghe. Đến ngay cả các anh trai cũng không tìm được ra nơi đây để mà làm phiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.