Chương trước
Chương sau
Đế Hạo Thiên nhìn Tư Hải Minh đang ngồi đối diện, chế giễu: “Tư Hải Minh, ba năm nay thật không dễ dàng nhỉ?”
Tư Hải Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi nheo lại, thừa nhận: “Ừ.”
“Nhưng đối với người nhà họ Đến chúng tôi mà nói, mãi mãi cũng không đủ.” Ánh mắt Đế Hạo Thiên vô cùng sắc bén.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tư Hải Minh vậy mà lại không phủ nhận.
“Nghĩ chắc anh tôi từng tìm anh, có thể khiến anh cả tôi đích thân tìm tới tận nơi, anh cũng lợi hại thật đấy.” Đế Hạo Thiên chế nhạo.
“Chứng tỏ, chúng tôi sẽ không đồng ý chuyện giữa anh và Anh Thy! Anh đừng nghĩ viển vông nữa! Nếu như không phải vì Anh Thy, chúng tôi đã giúp Anh Thy khôi phục lại ký ức, như thế cô ấy muốn từ chối anh cũng sẽ quyết đoán hơn!”
“Dù sau này như thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Đây là chuyện giữa tôi và Anh Thy, mong anh đừng nhúng tay vào. Ai ngăn cản, chính là đối đầu với Tư Hải Minh này.”
“…” Để Hạo Thiên, bộ không biết lấy lòng chúng tôi một chút sao? Lại còn dám uy hiếp!
Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn Đế Hạo Thiên vô cùng bình tĩnh: “Còn về việc để con cho hai bên nuôi, tôi không đồng ý.”
Sắc mặt Đế Hạo Thiên rất khó coi, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ: “Cho phép anh và Anh Thy qua lại với nhau, thì sẽ đồng ý, đúng không?”
Tư Hải Minh không nói. Rõ ràng, đó cũng là ý của anh: “Đổi một cơ hội.”
“Bây giờ anh có thể đi ngủ một giấc rồi, trong mơ thì cái gì cũng có.”
“Xin lỗi, nói chuyện với anh có hơi vô lễ, hi vọng anh có thể hiểu cho tôi mong muốn cô ấy đến nhường nào.” Tư Hải Minh nói một cách thành khẩn.
Đế Hạo Thiên muốn đấu với ai, anh ta và kẻ địch giao thủ đều phải so đo sức mạnh, chứ không phải ngồi nói mấy lời thừa thãi! Trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn không bộc phát ra ngoài!
“Còn nữa, tôi muốn đến đảo Trân Châu, đón mấy đứa nhỏ về.”
“Đón mấy đứa nhỏ?” Đế Hạo Thiên cười khẩy: “Anh tiễn đến đảo Trân Châu, còn muốn về sao? Anh nói đúng rồi, hai bên nuôi dưỡng con tôi cũng không đồng ý, sau này chúng nó là con cái nhà họ Đế, không liên quan gì đến anh.”
Đây chẳng khác gì nhà mẹ và nhà chồng đấu nhau tranh giành quyền nuôi con.
Tư Hải Minh không nói. Nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh trầm lắng của anh khiến Để Hạo Thiên vô cùng tức giận!
Đế Anh Thy tỉnh dậy, máy bay cũng vừa hạ cánh.
Chỉ là cô ấy cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn. Nhìn anh hai và Tư Hải Minh, dường như chẳng nhìn thấy có bất kỳ mâu thuẫn nào. Chẳng lẽ trong lúc cô ngủ có chuyện gì xảy ra sao?
Không đánh nhau nữa sao?
Nhìn quần áo của họ rất gọn gàng thẳng thớm, trông không giống…
“Anh Thy, thuyền, máy bay trực thăng, xe, em thích cái nào?” Để Hạo Thiên hỏi. “Đi xe đi! Bay trên trời lâu như thế rồi, không muốn ngồi máy bay nữa!”
Đế Anh Thy nói. “Được.”
Đế Anh Thy bước xuống máy bay, trên tay còn ôm Một Hào. Đây là lần đầu tiên Một Hào ngồi máy bay, vừa lanh lợi lại vừa tò mò mà nhìn ngắm xung quanh.
Để Anh Thy cũng nhìn thấy Tư Hải Minh xuống máy bay, trong lòng nghĩ, hai người sắp phải chia xa, sau này bọn họ có còn gặp lại nhau không? Chắc là không nhỉ? Cô sẽ không miễn cưỡng những thứ tình cảm không thuộc về mình.
Giải quyết một cách dứt khoát, cũng tốt.
Chỉ là thần sắc của Tư Hải Minh khó mà dò đoán được, không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ chuyện gì. Sau khi xuống máy bay, Để Anh Thy nhìn Tư Hải
Minh nói: “Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về, anh… sắp về lại rồi chứ?”
“Tôi đến đảo Trân Châu.” Tư Hải Minh nói.
“Hả?”
“Em quên rồi sao? Tôi phải đi đón mấy đứa nhỏ.”
“À đúng, đón mấy đứa nhỏ…” Đế Anh Thy mới nhớ ra sáu bé con vẫn còn ở trên đảo!
Đó là con của anh ấy, đón về nhà cũng là chuyện đương nhiên. “Tôi không đồng ý!” Đế Hạo Thiên nói.
“Anh hai?” Đế Anh Thy cảm thấy khó hiểu.
Tư Hải Minh điềm tĩnh nói: “Lý do?”
Lý do? Đế Hạo Thiên chỉ có một lý do, đó chính là con cháu nhà họ Đế, nhưng làm sao nói trước mặt Đế Anh Thy? Hơn nữa, nếu anh ta quá để tâm đến bọn nhỏ, chỉ sẽ khiến Tư Hải Minh càng đắc ý mà lợi dụng điểm yếu này của bọn họ! “Ý của tôi là, anh không cần đến đảo Trân Châu, tôi sẽ cho người đưa bọn trẻ ra.” Đế Hạo Thiên nói. Đế Anh Thy cảm thấy như vậy cũng không có vấn đề gì.
Tuy trong lòng Tư Hải Minh có ý định khác, nhưng đành nén lại xem như không có chuyện gì: “Vậy thì tôi sẽ đợi ở bến tàu.”
Đế Anh Thy cúi gắm mặt xuống, cô biết bến tàu ở đâu, chính là nơi cô thường đến, cũng là nơi Tư Hải Minh hay đợi cô..
Sau khi lên xe, Đế Anh Thy nhìn bóng đen đứng ngoài cửa kính. Chiếc xe khởi đồng và lướt qua anh, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Đế Anh Thy vuốt ve Một Hào đang nằm ở trong lòng, cảm thấy có chút hụt hẫng. Làm sao có thể không có chút cảm giác gì chứ, nhưng cô sẽ kiềm chế được..
Xe tiến vào đảo Trân Châu, chạy về phía bảo thành, dừng lại ở trước cổng.
Đế Anh Thy và Đế Hạo Thiên bước vào trong, từ đằng xa đã nhìn thấy một đại sảnh rộng lớn tráng lệ không khác gì cung điện.
Sáu bé con. Bảo Nam Bảo Long đang chơi súng và kiếm, Bảo An thì yên lặng ngồi đọc sách.
Bảo Hân Bảo Vỹ Bảo My thì đang vây xung quanh Đế Bắc Lâm chơi trò bác sĩ với bệnh nhân.
Đế Bắc Lâm nằm nửa trên ghế sô pha làm bệnh nhân, anh ta nhắm mắt lại, Bảo Vỹ đeo ống nghe dò trên khuôn ngực đầy gợi cảm của anh ta để lắng nghe nhịp tim.
Bảo Hân đút “bệnh nhân” ăn, cách đút khiến người ta kinh ngạc. Bảo Hân cắn một miếng điểm tâm, rồi moi miếng điểm tâm trong miệng ra, đút cho Đế Bắc Lâm ăn. Đế Bắc Lâm vẫn ăn ngon lành. Bảo My ngồi yên ở bên cạnh mà nhìn.
Đế Anh Thy nhếch môi, anh ba của cô thích trẻ con đến mức này luôn rồi? Thử ăn trong miệng moi ra cũng ăn? Anh ba là bác sĩ có tâm, điều này cô biết rất rõ…
Đế Hạo Thiên lộ vẻ ghen tị, xịu mặt xuống bước lại gần: “Xem thử là ai về này?”
Sáu bé con quay đầu sang. “Mẹ! Cậu!” “Mẹ! Cậu!” “Mẹ! Cậu!” “Mẹ! Cậu!” “Mẹ! Cậu!” “Mẹ! Cậu!”
Bảo Nam quăng súng đi, Bảo Long cũng không chơi kiếm nữa, Bảo An ngừng đọc sách, Bảo Vỹ Bảo Hân Bảo My cũng không vây quanh chú ba, toàn bộ đều chạy về phía Đế Anh Thy.
Đế Hạo Thiên ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay, trên gương mặt còn nở nụ cười thỏa mãn chờ đón những bé con dễ thương này vào lòng.
Sáu bé con nhào tới, ôm chầm lấy chân Đế Anh Thy, vui mừng hớn hở không ngừng gọi mẹ.
“…” Đế Hạo Thiên mở ra hai cánh tay dài cứng ngắc ôm lấy khoảng không trống rỗng, nụ cười trên gương mặt anh ta cũng đông cứng, khóe môi giật giật.
Tốt xấu gì cũng nên có một đứa ôm mình chứ! Chẳng có một đứa nào!
Đế Bắc Lâm ngồi dậy khỏi ghế sô pha, sáu đứa trẻ không vây quanh anh nữa, đột nhiên có chút không vui. Nhìn thấy Đế Hạo Thiên bị ngó lơ, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
“Mẹ, nhớ mẹ quá à!” “Con cũng nhớ mẹ quá!” “Mẹ ơi, con muốn ôm, muốn ôm!” “Con cũng muốn ôm!” “Mẹ ôm con đi!” “Mẹ ôm Bảo An!”
Đế Anh Thy bất lực ngồi xổm xuống, vươn hai tay cùng ôm đám nhóc vào trong lòng.
Sáu bé con nhìn thấy chú chó, hai mắt trừng to lên, tròn tròn, trông rất dễ thương. “Mẹ, đây là Một Hào!” Bảo Nam nhớ lại đoạn video.
“Mềm quá …” Bảo Vỹ sờ vào bộ lông mềm mại của Một Hào.
“Trắng quá…” Bảo My nói.
“Mẹ, Một Hào thông minh không?” Bảo Long hỏi.
“Ừm, rất thông minh, nó còn biết nhào lộn.” Đế Anh Thy đặt chú chó Chihuahua xuống, nhẹ nhàng xoa cái đầu tròn xoe của nó: “Một Hào, lộn đi nè.”
“Gâu” Một Hào gọi một tiếng, rồi lộn ra phía sau một vòng, hai vòng. Sáu bé con sững sờ, há cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh.
“Thích nó quá…” Bảo My đưa tay che cái miệng nhỏ xíu, hai mắt lấp lánh ánh nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.