Chương trước
Chương sau
Như thế, không có vấn đề gì…
Chỉ là tâm trạng của người đàn ông trước mặt bị ảnh hưởng nặng nề, trong chốc lát liền trở lại bình thường, anh ta thật không sao đấy chứ?
Có sao hay không, đối với cô đã không còn can hệ gì nữa, phải không…
“Vậy tôi đi chuẩn bị một chút” Đế Anh Thy nói xong, rồi bước về phía trước.
Tư Hải Minh đứng sững sờ một chỗ, nhìn Đế Anh Thy càng lúc càng cách xa anh, mãi đến khi không thấy nữa mới cúi đầu nhìn xuống tay mình. Bàn tay vẫn còn đang run rẩy, các ngón tay khép lại kiềm chế.
Vừa rồi anh gần như mất kiểm soát! Khiến cô sợ hãi rồi sao? Hay là sẽ chán ghét anh?
Rời xa anh? Tuyệt đối không được! Anh không thể làm cô sợ! Không thể giống như trước đây…
Chỉ là, tại sao đột nhiên cô lại muốn trở về?
Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra gọi: “Kiểm tra quá trình đi mua sắm khi nãy của Đế Anh Thy”
Thực ra, Đế Anh Thy chẳng có đồ gì để thu dọn cả.
Cô đứng trong phòng chứa đồ nhìn ngắm những bộ quần áo đó, có những cái đã có sẵn, cũng có những cái là cô mua sau đó.
Cô thậm chí còn nghỉ ngờ những bộ quần áo này trước đây có phải là của Đào Anh Thy, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì cho dù quần áo hay là nội y, đều rất vừa với kích thước của cô.
€ó lẽ là Tư Hải Minh đã mua cho cô.
Cô nghĩ ngờ, là bởi vì trước đây từng nghĩ đến các kiểu tiếp xúc với Tư Hải Minh, thật khó tin, không hợp lế thường.
Đế Anh Thy soi mình trong gương, bây giờ điều duy nhất cô có thể khẳng định chính là, cô trông rất giống với Đào Anh Thy..
““Gâư Cảm thấy mắt cá chân hơi nhột, Đế Anh Thy cúi đầu xuống, thân hình tròn trịa của Một Hào đang dụi dụi vào chân cô, còn liếm lên mu bàn chân cô, rất thân mật, lúc cô nhìn thấy nó, nó còn vẫy đuôi mừng rỡ.
Đế Anh Thy bế nó lên, nó liếm lên mặt cô, tính njnh nọt đây mà.
“Em biết chị sắp đi, cho nên mới không nỡ rời xa chị sao?” Đế Anh Thy dịu dàng hỏi.
Nhưng có một số thứ cho dù không nỡ thì cũng phải nỡ…
Bởi vì nó vốn đâu thuộc về bản thân cô, không phải sao…
Đế Anh Thy cảm nhận được có bóng đen lướt qua gương, cô bất giác ngẩng đầu lên, thì bắt gặp một ánh mät sâu thẳm đang nhìn trong gương Cô quay người lại, thân ảnh của Tư Hải Minh tiến lại gần.
Cơ thể Đế Anh Thy vô thức nảy sinh cảnh giác, cô nhìn anh, nói: “Không có gì để thu dọn cả, có thể đi lúc nào cũng được…”
“Đưa Một Hào theo đi” Tư Hải Minh nói.
“Được sao?” Đế Anh Thy ngạc nhiên “Chỉ cần là của tôi, em đều có thể mang đi, chỉ cần em muốn” Tư Hải Minh nói, đôi mắt nhìn cô sao lại thân thuộc như thế, giống như có thể hấp thụ cả linh hồn.
Đế Anh Thy cảm thấy anh như đang dỗ dành mình, nhưng ánh mắt của anh lại chân thành và quyết tâm như thế.
Một Hào ở giữa lặng lẽ nhìn hai người họ, hết nhìn trái rồi nhìn phải.
*Chẳng lẽ… tôi muốn tập đoàn Vương Tân anh cũng cho sao?”
“Ừm, bây giờ có thể tìm luật sư đến đây, tôi chỉ cần em” Tư Hải Minh nói Đế Anh Thy sững sờ, người này thật dám…cho cô sao, thế anh còn cái gì? Anh thật sự không quan tâm cái gì hết sao?
Tư Hải Minh giơ tay lên, lòng bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, áp trán mình lên trán cô, giọng trầm khàn: “Trên thế giới này, không có thứ gì có thể sánh ngang được với em”
Hơi thở triền miên, thậm chí phả vào.
khuôn mặt thanh tú của Đế Anh Thy, khiến hơi thở cô cũng không ổn định. Câu nói này có sức nặng quá lớn, đánh thẳng vào tim phối của Đế Anh Thy.
Cô cố gắng giúp bản thân không đánh mất đi lý trí, bốn mắt chạm nhau, hỏi: “Tư Hải Minh, anh có thể cho tôi xem hình của Đào Anh Thy được không? Tôi muốn xem thử cô ấy trông như thế nào…
Đôi mắt Tư Hải Minh khẽ run lên, hơi thở trở nên ồn dập, bàn tay đặt trên gương mặt Đế Anh Thy không nhúc nhích.
“Anh thích tôi là vì tôi trông giống cô ấy sao?” Đế Anh Thy lại hỏi “Anh Thy…” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn như sắp vỡ ra.
“Tư Hải Minh, tôi không muốn làm người thay thế, cho dù… cho dù cảm giác tôi đối với anh không tệ, cũng không làm được những kiểu hi sinh như thế”
Thích, nhưng cô cũng có lòng tự trọng của mình.
Khi Tư Hải Minh nghe được tôi “cảm giác tôi đối với anh không tệ” cũng đủ khiến anh phát điên lên vì phấn khích. Chỉ cần như thế, anh mới có cơ hội.
Anh cố kìm chế, giải thích: “Không phải, không phải người thay thế, cũng không cần hi sinh, em là Đế Anh Thy, là người duy nhất trong cuộc đời anh”
Đế Anh Thy cảm thấy mơ hồ, cô không hiểu được suy nghĩ của Tư Hải Minh, anh giấu diếm quá kỹ, không thể nào chạm tới được.
Những lời anh nói căn bản là không giống so với những gì anh đã làm trước đây, dường như chẳng có liên kết nào cả.
Nếu như thật sự không phải là người thay thế, tại sao lại không cho cô xem hình ảnh của Đào Anh Thy?
€ô có nên tin lời Tư Hải Minh nói không…
“Tôi muốn suy nghĩ một chút, có được không?” Đế Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh kìm nén hơi thở, cảm xúc, bao gồm cả sự điên cuồng phấn khích muốn giữ lại trái tim cô, trong chốc lát nói: “Được.”
Để cô suy nghĩ, anh có thể chờ đợi.
Sự nuông chiều như vậy khiến Đế Anh Thy sửng sốt một hồi, trong thời gian ở bên Tư Hải Minh, không phải cô không nhìn ra được người đàn ông này là người như thế nào, độc đoán, quyền thế, thâm trầm, thậm chí không từ thủ đoạn.
Bây giờ lại dễ dàng đáp ứng yêu cầu của cô, tôn trọng suy nghĩ của cô, thật là kinh ngạc. Cho dù trong lòng đã hạ quyết tâm phản kháng tới cùng, nhưng rốt cuộc cũng không mạnh mẽ được như thế.
“Tôi đi xem thử anh hai..” Đế Anh Thy không nói gì thêm, đi ngang qua anh rời khỏi phòng.
Tư Hải Minh nhìn thân hình mảnh mai kia dân biết mất, hơi thở nặng nhọc, bắp thịt trên má hơi hơi co giật.
Anh không thể dùng cương, càng không thể có bất kỳ hành động mất lý trí nào. Khó khăn lăm cô mới chịu đến gần anh, anh không thể làm cô sợ hãi nữa, nếu không đến lúc đó e là sẽ thành công dã tràng xe cát.
Đó không phải là điều anh mong muốn!
Điện thoại di động trên người rung lên, Tư Hải Minh lấy điện thoại ra trả lời, giọng của Chương Vĩ từ đầu bên kia truyền đến: “Anh Hải Minh, lúc cô Thy đi mua sắm có gặp phải Võ Ái Nhi…”
Khí trường xung quanh Tư Hải Minh trở nên ngột ngạt, giống như đến từ địa ngục.
“Nhưng tôi đã kiểm tra, Võ Ái Nhi dường như chẳng nói gì cả, xem camera giám sát cô †a cũng cố tình né tranh cô Thy. Tôi nghĩ, có lẽ cô Thy đã cảm nhận được điều gì rồi” Chương Vĩ nói rất có lý.
Từ khi Tư Hải Minh và Đế Anh Thy gặp nhau, và những chuyện xảy ra sau đó, tuy Đế Anh Thy không nhớ những chuyện trước đây, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không suy xét.
Tư Hải Minh trực tiếp cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng ấy bây giờ có vẻ đang trầm tư bưồn bực.
Anh biết rõ bản thân đang làm gì, tất cả đều không bình thường như thế. Anh cho rằng mình đã làm đủ cẩn thận rồi, nhưng vẫn có sơ: hở. Lúc anh biết được Đế Anh Thy đến nghĩa trang, thì đã rõ mọi chuyện đang bị cô nghỉ ngờ.
Đã như thế, cũng không thể nói cho cô biết sự thật, không thể cho cô xem lại những hình ảnh trước đây, cái gì cũng đều không thể…
Cả một chặng đường đều là do Tư Hải Minh đích thân hộ tống, được ngồi trên máy bay riêng của Tư Hải Minh.
Đế Hạo Thiên không vui, ai mà chẳng có máy bay riêng chứ? Nhưng anh ta cũng không muốn tranh cãi, dù sao bọn họ cũng phải về đảo Trân Châu, sau này có thể gặp lại hay không cũng là một vấn đề, không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà gây thêm rắc rối Bên cạnh đó, với cái bóng đèn công suất lớn như Đế Hạo Thiên suốt dọc đường, Tư Hải Minh sẽ không có cơ hội làm gì Đế Anh Thy.
Nhiều nhất cũng chỉ nhìn chăm chăm Đế Anh Thy mà thôi.
Đi suốt một chặng đường dài, Đế Anh Thy chắc chẩn sẽ rất buồn ngủ.
Đế Anh Thy vào phòng đi ngủ, Đế Hạo.
Thiên và Tư Hải Minh vẫn ngồi bất động ở đó, ai cũng không có ý muốn đi ngủ, một chút dấu hiệu buồn ngủ cũng không thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.