Chương trước
Chương sau
Đế Hạo Thiên ném vào trên người Đế Bắc Lâm: “Mặc vào.” ” Đế Bắc Lâm nhìn áo chống đạn. “Có mặc không?” Đế Bắc Lâm giống như một đứa em trai bị anh mình ức hiếp, không tình nguyện đứng dậy, mặc áo chống đạn vào.
Đế Hạo Thiên ra lệnh: “Đứng cách xa anh năm mét.”
Đế Bắc Lâm quay người bước đi.
Đế Anh Thy khó hiểu, đang làm gì thế?
Đang mơ màng thì nhìn thấy anh hai đang cầm súng bên đạn ngắm bắn!
Mục tiêu là Đế Bắc Lâm.
Đế Anh Thy sợ tới mức run lên: “Anh hai, anh làm gì vậy?”
“Xem chất lượng của cái áo chống đạn mới nghiên cứu này thế nào thôi.” Đế Hạo Thiên nói.
“Cái.. cái gì?” Đến Anh Thy ngây người, sao lại để anh ba thử mấy chuyện nguy hiểm vậy chứ: “Sẽ không làm tổn thương đến anh ba đúng không?”
“Cũng chưa biết được.”
“Không được! Anh hai, chuyện này quá nguy hiểm!” Đế Anh Thy muốn ngăn cản.
Đế Hạo Thiên nhìn dáng vẻ lo lắng của Anh Thy, trong lòng thầm nghĩ, biết thế mình mặc vào còn hơn! Nhìn Đế Bắc Lâm cười như người thiểu năng kìa!
“Đây mới là đàn ông của nhà họ Đế! Hành động trên lưỡi đao, không được sợ sống chết!” Đế Hạo Thiên bóp cò súng.
Súng giảm thanh nên âm thanh bắn ra không quá lớn.
Viên đạn trực tiếp bắn vào ngực Đế Bắc Lâm.
Đế Bắc Lâm khịt mũi buồn bực kêu lên một tiếng, cơ thể lui về phía sau mấy bước. Sau đó quơ quơ rồi ngã xuống mặt đất.
“…” Đế Hạo Thiên.
“Anh ba!” Đế Anh Thy sợ hãi vội vàng chạy tới, Đế Bắc Lâm nằm trên mặt đất nhắm mắt không nhúc nhích: “Anh ba? Anh ba mau tỉnh lại đi, đừng làm em sợ”
Đế Bắc Lâm có không phản ứng gì. “Anh hai, anh đến xem một chút đi, làm sao bây giờ, có phải anh ba đã chết rồi không?”
Đế Hạo Thiên bước tới, dùng chân đá vào Đế Bắc Lâm: “Đứng dậy đi! Đừng làm Anh Thy sợ!”
Đế Bắc Lâm lập tức mở to mắt ngồi dậy: “Sợ rồi sao? Anh ba không sao đâu. Em xem…”
Lấy viên đạn bên trên áo chống đạn ra: “Không vào được đâu.”
“Anh giả vờ hả? Hừ!” Đế Anh Thy tức giận, đứng dậy bỏ đi.
Đế Bắc Lâm nóng nảy, vội vàng đứng dậy nắm lấy tay cô: “Anh Thy, đừng tức giận, là anh ba không tốt, anh ba chỉ muốn nhìn dáng vẻ Anh Thy lo lắng cho anh ba thôi mà. Lần sau sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Được không?”
Đế Anh Thy tức giận nhìn anh ta, có chút không đành lòng nhìn lồng ngực phập phồng của anh ta: “Có phải rất đau không?”
“Một chút thôi, có muốn xoa cho anh ba không?” Đế Bắc Lâm kéo lấy tay Đế Anh Thy.
Đế Hạo Thiên kéo Đế Anh Thy sang bên cạnh: “Có muốn anh xoa cho em không?”.
“Không cần.” Đế Bắc Lâm ghét bỏ.
Đế Anh Thy nhìn cảnh hai anh mình tranh nhau giành giật tình cảm thì thật sự rất đau đầu.
Mặc dù chuyện này diễn ra hàng ngày, nhưng làm quá như vậy thì cũng rất mệt mỏi đấy!
Buổi chiều Đế Anh Thy đi vào trong trang trại nho, ngồi dưới đình nghỉ mát thở dài.
Tần Hành Chi rót trà pha bằng nước hoa vào trong chén sứ trắng cho cô: “Tức giận làm gì chứ, các anh em đều muốn bù đắp cho em, muốn đối xử tốt với em gấp trăm vạn lần thôi mà.”
“Ba mẹ em chết cũng không phải lỗi của các anh ấy… tại sao phải bù đắp chứ? Có các anh ấy ở bên, em không hề cảm thấy thiếu thốn gì cả, em rất vui vẻ hạnh phúc…” Đế Anh Thy khó hiểu.
“Nhưng các anh em thì khác! Bọn họ đang cảm thấy mắc nợ em.” Tần Hành Chi nói.
“Em không muốn uống cái này.” Đế Anh Thy nói.
“Đừng uống rượu nữa, em thực sự muốn trang trại của anh không tiếp tục mở bán nữa hả?”
“Em uống một chút thôi. Không phải anh nói gần đây có loại rượu mới ủ sao? Cho em nếm thử đi? Xem có bán được không!”
Tần Hành Chi không còn lựa chọn nào khác, đành phải đứng dậy đi lấy rượu cho cô.
Nhưng tuyệt đối sẽ không cho uống quá nhiều, nhiều nhất chỉ một chén nhỏ thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.