Chương trước
Chương sau
“Sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt lờ đờ, là do hệ thần kinh suy yếu quá mức nên mới như vậy. Nếu không chữa trị kịp thời, nhẹ thì tê liệt, nặng thì tử vong.” Đế Bắc Lâm nhìn chằm chằm gần năm giây mới mở miệng.
Người đàn ông vốn đã vô cùng căng thẳng, lúc này bị nói như vậy thì khuôn mặt xinh đẹp thoáng bối rối, còn hoảng sợ hơn lúc trước.
Đế Anh Thy nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là anh ba muốn khám bệnh cho người ta? “Nể mặt cậu đã tặng đồ trang sức cho em gái tôi, tôi có thể giúp em chữa bệnh.” Đế Bắc Lâm nói.
Đế Anh Thy vội vàng nói: “Y thuật của anh ba tôi rất giỏi, anh may đấy, người bình thường không có cơ hội đâu!”
“Cảm… cảm ơn!” Người đàn ông cảm kích đến mức suýt dập đầu.
Nữ quản gia đi tới gần, nói: “Đi theo tôi.”
Người đàn ông cảm động đến mức rơi nước mắt, đi theo quản gia.
“Chọn trước đi, anh ba sẽ ra ngay.” Đế Bắc Lâm cưng chiều vuốt cái mũi nhỏ của cô.
“Được rồi!” Đế Anh Thy nhìn anh ba rời đi, sau khi quay đầu thì sững sờ, không xong rồi, anh ba không dùng thuốc mê chữa bệnh cho người ta! Không bao lâu sau, từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Đế Anh Thy sợ tới mức mặt gần như bị bóp thành cái bánh bao!
Nhưng mà chữa còn hơn không chữa mà? Đau dài không bằng đau ngắn, phải không?
Đế Anh Thy ngước mắt lên, nhìn thấy Đế Hạo Thiên đang bước vào: “Anh hai!” “Anh hai giúp em xem nên chọn cái nào nhé…”
Đế Hạo Thiên còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng hét truyền đến.
Đế Anh Thy nói: “Người tặng đồ trang sức cho em có vẻ sức khỏe không được tốt lắm. Anh ba đang giúp anh ta chữa bệnh!”
Đế Hạo Thiên nghe xong thì nhận ra có điều gì đó không ổn, dù sao muốn Đế Bắc Lâm chữa bệnh cho người ta thì phải bỏ tiền ra, mười tỷ chứ không ít.
Hơn nữa, Anh Thy đang chọn trang sức, chẳng lẽ cậu ấy lại từ bỏ cơ hội ngồi cùng cô nhóc để chữa bệnh cho người ta sao? Tất nhiên biết chuyện nào quan trọng hơn rồi!
Đôi mắt anh ta hơi nheo lại, nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh trên hộp trang sức.
Thì ra là vậy.
“Anh hai, anh thấy bộ trang sức này có đẹp không?” Đế Anh Thy muốn nhìn ánh mắt của anh hai, chủ yếu là cô rất thích món trang sức này, nhìn thật sự rất đẹp!
“Cái này sao..” Đế Hạo Thiên cầm trang sức lên, vẻ mặt nghiêm túc ngắm ngắm: “Không đẹp.”
“Hả… anh cũng không thấy nó đẹp sao?” Đế Anh Thy hơi thất vọng.
Đế Hạo Thiên hỏi: “Chỉ có một nhãn hiệu này sao?”
Nữ quản gia quay đầu đi ra, sau đó có một người phụ nữ đi vào. Cô ta ngồi xổm mở hộp trang sức ra.
Đế Hạo Thiên cầm lấy sợi dây chuyền bên trong lên, nói: “Cái này không tệ. Tới đây nào, anh hai giúp em đeo vào…”
Đế Bắc Lâm lúc nãy đi ra nhanh chóng nói: “Đừng để đôi tay thô ráp kia của anh làm cổ của Anh Thy bị thương. Anh ba giúp em đeo nhé.”
Sau đó cướp lấy sợi dây chuyền từ tay anh ta
. “…” Sắc mặt Đế Hạo Thiên cực kỳ khó coi! Lập tức cầm chiếc gương trên bàn trà, giơ lên trước mặt Đế Anh Thy!
Đế Anh Thy nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ, nói: “Cái này cũng không tệ lắm… nhưng em cứ cảm thấy không đẹp bằng bộ trang sức SBS kia.”
Đế Bắc Lâm nói: “Anh hai và anh ba lại rất thích sợi này. Chẳng lẽ không phải Anh Thy đeo cho các anh xem sao?”
Đế Anh Thy nghĩ thầm, không phải đầu, em chỉ muốn đeo cho Tân Hành Chi xem thôi! Nhưng cô ấy cũng không dám nói ra những lời này, sợ làm tổn thương đến trái tim của những người anh cưng chiều cô!
“Để các anh xem đấy.” Có lẽ ánh mắt của Tần Hành Chi và hai anh của cô cũng không khác nhau lắm nhỉ? Dù sao họ đều là đàn ông mà…
Chọn xong trang sức thì chọn quần áo.
Đế Anh Thy không thể thử từng bộ trong đống quần áo hàng trăm bộ này được, muốn mệt chết cô à.
Nhìn kiểu dáng dễ nhìn một chút là oke. Sau đó để nữ quản gia đưa vào phòng để quần áo nghìn mét vuông của cô. “Đến đây đi.” Đế Hạo Thiên gọi cô. Người đàn ông lấy một bộ áo chống đạn từ trong hộp ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.