Chương trước
Chương sau
“Đậu xanh! Cô điên hả?” Đang nửa đêm nửa hôm, tên nhóc bị dọa phát sợ, đột ngột đứng dậy!
Cậu ta kéo cô: “Đi đi đi, cô đi đi! Tôi hết hứng rồi! Tiền tôi cũng không cần, đi đi!”
Đào Anh Thy bất động không đi.
“Đi đi! Cô định ỳ ra ở đây à?”
“Tôi không có nơi nào để đi, cậu để tôi ở lại một đêm đi?”
“Cô không có nơi nào để đi thì liên quan gì tới tôi?” Tên nhóc không hề muốn rước rắc rối vào thân: “Cô có đi không?”
“Không”
“Ở đây chỉ có một chiếc giường, để tôi ngủ đi?
Cậu trải nệm ra đất?” Đào Anh Thy quay đầu nhìn chiếc giường đơn trong phòng, hỏi.
“Gì cơ? Giường tôi cô ngủ, tôi trải thảm?” Tên nhóc cảm thấy mình gặp phải thổ phỉ!
“Chẳng lẽ để tôi nằm trên thảm? Tôi lưu lạc cả ngày rồi, mệt lãm, cậu nhẫn tâm hả?”
Nửa tiếng sau, tên nhóc tìm thấy mấy anh em đang uống rượu bốc phét ở một quán ăn đêm.
“Này, Lưu Mão, sau trông bức bối thế? Tưởng bảo thấy chán nên về. Sao lại tới rôi?” Một trong số đó hỏi.
Mấy người khác cũng hỏi tương tự.
“Đừng nhắc tới nữa!” Lưu Mão ngôi xuống, bảo ông chủ lấy đũa chén mới cho mình.
“Ài, đợi ăn xong thì bọn tôi đưa cậu tới chỗ em Hồng chơi?”
Lưu Mão không có hứng thú: “Không đi”
“Tôi bao được chưa?”
“Không đi đâu”
“Tên này sao tự nhiên lại ủ rũ thế này?”
Lưu Mão nghĩ một lúc, hỏi: “Tôi nhặt được một người phụ nữ, cô ta bảo tôi giết cô ta đi, còn phanh thây nữa, các ông nói cô ta là người thể nào thế? Tôi cảm thấy tôi bị trúng kế?”
“Tự tin lên, bỏ chữ tôi cảm thấy’ đi! Trước kia bạn của thằng Hào nhặt một người phụ nữ về, chuyện đó cậu quên rồi sao? Đang chuẩn bị ngủ thì bạn trai cô ta tìm được, đánh gấy cả chân! Bây giờ vẫn đang nằm viện kìa!”
Thành Hào bên cạnh vội gật đầu: “Hôm qua tôi đi thăm rồi, xương vỡ vụn, thảm lắm!”
Lưu Mão nghe xong thì run rẩy, nghĩ tới lời người phụ nữ kia nói, càng dần càng thấy mình bị trúng kế tương tự!
Người mướt mồ hôi lạnh, may là cậu chưa động vào cô ta!
Nếu không chắc cũng sẽ có kết cục giống người anh em nọ nhỉ?
Khi mấy người kia hỏi Lưu Mão người đó trông thế nào, chuẩn bị tính toán nên đối phó thế nào, mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bên kia đường đi tới!
Trông có vẻ rất không hiền lành!
“Gặp người này bao giờ chưa?” Vệ sĩ cầm một bức ảnh, hỏi.
“Chưa…
“Chưa…”
Cả người Lưu Mão cứng đờ: “Chưa!”
“Thực sự chưa thấy bao giờ? Nhìn kĩ đi!” Vệ sĩ nói.
“Chưa, chưa! Chúng tôi chưa gặp!” Lưu Mão lắc đầu như trống bỏi.
Vệ sĩ nhìn lướt qua họ, cất ảnh đi rồi quay người rời đi.
Người vẫn chưa đi xe, người bên cạnh nhỏ giọng hỏi Lưu Mão: “Người phụ nữ cậu nhặt được trông khác hả?”
Lưu Mão muốn đi chặn miệng người kia thì đã không kịp, mong tên vệ sĩ không nghe thấy!
Nhưng tên vệ sĩ lại chậm bước chân, quay người nhìn tên nhóc đang ngậm miệng không động đậy gì.
Đi qua đó, tới trước mặt, hỏi: “Ai nhặt được phụ nữ?” Lại giơ ảnh ra: “Là cô ấy sao?”
“Anh nghe nhầm rồi, tôi đâu có nói là nhặt được phụ nữ”
“Người tôi nhặt được trông khác thế này!”
Lưu Mão và người mới hỏi nọ đồng thanh nói.
Vệ sĩ lại đưa bức ảnh tới trước mặt Lưu Mão: “Nhìn cho kĩ, không phải cô ấy?”
“Nói rồi, không phải là không phải, các người nghe không hiểu à?” Bạn của Lưu Mão càu nhàu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.