Chương trước
Chương sau
“Đói rồi, có đồ ăn không?” Đào Anh Thy hỏi: “Từ trưa tới giờ tôi chưa uống ngụm nước nào, đói lắm rồi”
“Nhà tôi nào có đồ ăn? Không có!”
“Không có gì hả? Mì ăn liền thì sao?”
Vài phút sau, tên nhóc bưng một bát mì gói đang bốc hơi nóng đi ra từ bếp.
Cậu ta đang làm gì đây? Không phải định ngủ với cô ta sao? Đằng nào có cả tối mà! Cậu ta không vội!
Mì ăn liền trông không bắt mắt nhưng nấu lên mùi thơm bay xa, căn phòng ba mươi mét vuông tràn ngập mùi của mì, khiến Đào Anh Thy càng đói hơn!
Mì nấu xong, bát mì vứt trước mặt cô đánh bịch một tiếng, đúng là vứt thật, tỏ ý người nấu mì đang rất tức giận.
Đào Anh Thy không quan tâm, câm đũa lên bắt đầu cho vào miệng.
Tên nhóc ngồi xuống ghế, nhìn cô: “Cô không sợ tôi bỏ thuốc hả?”
“Không, cậu là người tốt”
Tên nhóc biểu cảm rất không tự nhiên, lần đầu tiên có người nói cậu ta là người tốt, đến ba mẹ cậu ta cũng bảo bản tính của cậu ta là ác!
Càng nghĩ càng bực, cậu ta đập bàn, bát đập cạch một tiếng: “Đừng tưởng nói tôi là người tốt thì tôi sẽ không ngủ với cô…”
“Cậu không đi học nữa hả? Hồi tôi bằng tuổi cậu, tôi mới ra nước ngoài.” Đào Anh Thy ngắt lời hắn ta, chuyển chủ đề.
“Cô còn từng ra nước ngoài? Ở nước ngoài vui không?” Tên nhóc rất tò mò, hỏi.
Đào Anh Thy gật đầu: “Cũng ổn lắm, nhưng tôi qua đó là để học tập thành tài”
“Ai tin cô chứ? Tôi không tin cô ra nước ngoài rồi mà không thấy có thứ vuil Học tập chắc chắn chán lắm”
Đào Anh Thy ngừng ăn, ánh mắt như bừng tỉnh: “Đúng đó, một mình đúng là không vui thật, nhưng tôi có bạn trai, hạnh phúc lắm”
Tên nhóc dường như giờ mới phản ứng lại được: “Một mình cô ở ngoài làm gì? Tại sao không tìm bạn trai cô? Hay là cãi nhau bị đuổi đi rồi? Thế này, cô làm bạn gái tôi, cô ở đây cũng được! Ăn uống tôi bao!”
“Anh ấy chết rồi..”
“… Sao lại chết?”
“Bị ba của con tôi giết”
Tên nhóc quả thực không tiếp thu nổi cú bẻ lái này, nói: “Đợi đã, cô không chỉ có chồng mà còn có bạn trai?”
“Cậu nói xem, tại sao anh ta lại giết anh ấy?
Tôi đã sinh cho anh ta sáu đứa con, đồng ý ở lại bên cạnh anh ta, sao anh ta vẫn làm thế?” Vành mắt Đào Anh Thy nóng lên, ầng ậng nước nhìn tên nhóc.
Tên nhóc kinh ngạc nhìn hai hàng nước mắt của cô, không kịp phản ứng!
Đầu óc hắn ta không chứa nổi những thông tin phức tạp!
“Cậu nói xem, đàn ông các người nghĩ gì thế?” Đào Anh Thy chất vấn: “Chẳng lẽ nhìn thấy người phụ nữ vừa mắt thì sẽ muốn chiếm hữu cô ta? Vậy có được người phụ nữ đó đồng ý không?
Họ không có nhân quyền sao? Kể cả là một con chó con mèo bên đường cũng có tôn nghiêm đói”
Đào Anh Thy lau nước mắt trên mặt, lại ăn tiếp.
Tên nhóc mờ mịt khó hiểu.
Rốt cuộc tôi đã nhặt được một người phụ nữ đẹp hay nhặt phải một mớ rắc rối?
Đào Anh Thy ăn mì xong, đặt đũa xuống, nói: “Tôi có thể cho cậu tiền, nhưng ngủ thì thôi đi, cậu mà ỷ mạnh thì tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi không mong ba mẹ cậu đi vớt cậu ra khỏi cục cảnh sát nhỉ? Hoặc là nếu cậu ép tôi, phanh thây tôi, đập vỡ đầu rồi ném xuống cống nước, để lại thịt rồi nấu ăn, có khi có thể tiết kiệm tiền ăn qua ngày, số thịt trên người tôi chắc không ăn được mấy buổi đâu, cậu vẫn nên…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.