Chương trước
Chương sau
“Tôi… tôi không dám!” Giám đốc run run. Giám đốc không dám, những người khác lại càng không dám!
Đùa gì vậy, nếu người phụ trách của tập đoàn Vương Tân đang chiến đấu hăng say, họ đi tới kéo ra, chẳng phải là muốn chết sao?
Đào Anh Thy bị bọn họ làm cho tức chết, không tâm mà bước vào thang máy, Tư Hải Minh đang định đấm vào mặt Tư Viễn Hằng ở phía dưới, bị cô ôm lấy cánh tay: “Tư Hải Minh, đừng đánh nữa! Dừng lại…”
Con ngươi đen của Tư Hải Minh nhìn cô, ý hận tràn ra tứ phía!
“Tôi sẽ đi theo anh, đi với… A!” Đào Anh Thy còn chưa dứt lời, Tư Viễn Hằng vùng dậy đấm vào hàm dưới của Tư Hải Minh nhân lúc anh đang mất tập trung.
Đào Anh Thy sợ hãi kêu lên: “Tư Viễn Hằng!”
Giống như một kẻ điên, Tư Viễn Hằng liều lĩnh đè Tư Hải Minh xuống đất! “Tại sao anh lại làm vậy với cô ấy? Cô ấy đã làm gì sai? Tại sao anh lại bắt nạt cô ấy như vậy!” Tư Viễn Hằng gầm nhẹ!
“Mày nghĩ người thắng cuộc cuối cùng là mày sao?” Tư Hải Minh hung ác nói: “Tư Viễn Hằng, một chút cơ hội mày cũng không có đâu!”
Nói xong, anh đầm một cú vào mạng sườn của Tư Viễn Hằng! “Á!” Tư Viễn Hằng kêu lên vì đau, nhưng vẫn không buông ra gông cùm mà siết lấy hai tay Tư Hải Minh! “Mày chắc chắn không muốn buông sao?” Tư Hải
Minh lại đấm một cái vào mạng sườn của Tư Viễn
Hằng, ngay vị trí cũ! “Hừ …” Thân thể Tư Viễn Hằng phát run, sắc mặt tái nhợt! “Tôi … tôi không bao giờ buông tay, cô ấy… cô ấy là của tôi!”
Tư Hải Minh không buồn nhắc lại, tiếp tục thẳng tay ra đòn! Đôi mắt vô cùng tàn nhẫn!
Khi cú đấm thứ ba sắp rơi xuống, Đào Anh Thy vô cùng sợ hãi!
Cô biết rất rõ sức mạnh của Tư Hải Minh!
E rằng xương sườn của Tư Viễn Hằng đã bị nứt ra từ cú đấm đầu tiên!
Tại sao Tư Viễn Hằng không chịu buông tay? Anh ta không muốn sống nữa sao!
Đào Anh Thy dùng thân thể mình đâm vào người anh ta, làm cho Tư Viễn Hằng bị hất sang một bên!
Tư Hải Minh không nhanh không chậm mà ngồi dậy, trái lại Tư Viễn Hằng lại chật vật đến tột cùng!
“Tư Viễn Hằng…” Đào Anh Thy còn chưa nói xong, Tư Viễn Hằng đã bị một cước của Tư Hải Minh đá ra ngoài! “Tư Viễn Hằng!”
Thang máy đang dần đóng lại!
Tư Viễn Hằng đứng dậy lao thẳng vào thang máy mà không màng đến tính mạng, Tần Diễm My đến đúng lúc ôm lấy Tư Viễn Hằng rồi hét vào mặt Đào Anh Thy ở trong thang máy: “Đào Anh Thy, Tư Viễn Hằng là bạn trai của tôi. Mong cô sau này hãy tránh xa anh ấy ra!”
Đào Anh Thy vẫn kịp nghe thấy những gì Tần Diễm My nói trước khi cửa thang máy đóng lại.
Tư Viễn Hằng là… bạn trai của Tần Diễm My? Không phải là… bạn sao? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?
Cô cũng không biết.
Tuy nhiên, cho dù cô có biết hay không, thì cả cô và Tư Viễn Hằng cũng không thể phát triển tới mức kia!
Tần Diễm My cũng không cần phải nói như vậy! Một giọng điệu thù địch!
Hàm dưới căng cứng, Đào Anh Thy bị đẩy lên thành thang máy, môi mỏng bao lấy, dùng sức cắn mạnh vào miệng cô!
Hơi thở ồ ồ dồn dập và sức lực cường hãn kia như muốn nuốt chửng cả người cô!
Đào Anh Thy không chống đối, Tư Hải Minh càng hôn sâu vào!
Tư Hải Minh dường như đang nén máu sôi trào từ cuộc chiến vừa rồi! “Um!” Đào Anh Thy quay đi: “Anh đủ rồi.”
Cô không phản kháng, thì anh ta nên dừng lại chứ! Nhưng không, anh ta hoàn toàn không hề có ý muốn ngừng lại! Tư Hải Minh thô bạo thở gấp, nhìn cô gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy nhìn cô như một con dã thú không có tính người! “Em dám để nó chạm vào em?”
Đào Anh Thy tức giận nhìn anh, phẫn nộ nói: “Anh ta chạm vào tôi cái gì!”
“Tay!” “Suốt ngày anh không làm việc, là để chằm chằm theo dõi tôi sao!” Đào Anh Thy quát anh! “Hơn nữa, không phải tôi đã từ chối rồi sao..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.