Chương trước
Chương sau
Với sự thâm sâu của Tư Hải Minh anh ta sẽ không biết sao?
Chỉ là lúc này, mọi thứ đều yên lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập từ tim của cô! Cửa thang máy mở ra với một tiếng ting, một hồi chuông như tiếng thúc giục! Một đoàn người áo đen từ bên trong bước ra, vừa đi ra ngoài liền cởi cà vạt!
Đào Anh Thy sợ tới mức hút một miệng khí lạnh! Theo bản năng từng bước lùi về phía sau!
Một bóng đen lóe lên trước mặt, một cú đấm hướng về mặt của Tư Viễn Hằng!
Tư Viễn Hằng phản ứng khá nhanh, đưa tay lên che mặt, nhưng anh vẫn bị đập mạnh vào bức tường phía sau, một tiếng rầm vang lên!
May mắn thay anh ta đã tránh được vết thương ở vai, nếu không sẽ bị chấn thương lần nữa!
Không ngờ Đào Anh Thy đã bị dọa tới sợ hãi nhưng cô vẫn lao về phía trước. “Tư Viễn Hằng!”
Nhưng khi cổ tay căng lên, cơ thể cô dễ dàng bị Tư Hải Minh kéo về phía anh rồi va chạm với cơ bắp rắn chắc ở phía sau, Đào Anh Thy cảm thấy thể xác đau đớn!
“Anh buông tôi ra! Anh làm sao vậy!” Đào Anh Thy tức giận!
“Em nói làm gì sao?” Tư Hải Minh với đôi con ngươi đen láy hung hiểm mà nhìn cô chằm chằm: “Tôi nói rồi sự kiên nhẫn của tôi có hạn, em quên rồi sao? Hả?”
“Tôi là tôi, anh là anh, không liên quan gì đến anh!” Đào Anh Thy ghét nhất cái kiểu này! Rõ ràng hai người không là gì, lại nắm chặt lấy cô trong tay! Khiến cô thở cũng không thông!
Tư Hải Minh cười khẩy: “Không liên quan? Có phải đã lâu không chạm vào em, nên em đã quên thân phận của mình?”
Thân thể Đào Anh Thy khẽ run lên phòng bị mà nhìn anh. Tư Hải Minh siết chặt tay, kéo cô xoay người đi đến thang máy. “Tư Hải Minh, anh buông tôi ra! Tôi không muốn!” Đào Anh Thy cố gắng vùng vẫy!
Cô mới không cần anh ta chạm vào!
Động người phụ nữ khác rồi lại chạm vào cô, coi cô là cái gì chứ!
Ai mới là người nên trút giận đây?
Tư Viễn Hằng lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, đứng thẳng người dậy, đi về phía bọn họ, thuận tay cầm lấy thùng rác bên cạnh, từ phía sau đập vào đầu của Tư Hải Minh!
Đào Anh Thy còn đang giãy dụa thì bị đấy ra, bên tai bỗng nghe thấy một tiếng loảng xoảng rất lớn!
Quay đầu lại nhìn, thùng rác trong tay Tư Viễn Hằng hướng về phía Tư Hải Minh, Tư Hải Minh xoay người, giơ tay chặn lại! “..” Đào Anh Thy khó tin mà nhìn Tư Viễn Hằng, không ngờ anh ta sẽ làm như vậy!
Nếu không phải Tư Hải Minh phản ứng nhanh, chẳng phải thùng rác kia đã đập vào đầu Tư Hải Minh rồi sao?
Đào Anh Thy co người rúc trong ngực nhìn Tư Hải Minh …
“Ai dạy mày đánh lén như vậy?” Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Tư Viễn Hằng.
Tư Viễn Hằng không nói tiếng nào, thân anh ta theo sát hướng về Tư Hải Minh. Hai người cùng nhau bước vào thang máy.
Tư Hải Minh đá một cú vào bụng Tư Viễn Hằng, thân thể anh ta đập vào vách của thang máy, làm cả buồng thang máy run lên! Mà hai người hoàn toàn nổi nóng! Mất đi lý trí!
Hai chân của Tư Viễn Hằng móc thùng rác ở bên cạnh đá về hướng Tư Hải Minh!
Tư Hải Minh vụt qua, sau đó Tư Viễn Hằng lao tới đánh nhau với anh! “Đừng đánh nhau!” Đào Anh Thy nhìn hai người đang đánh nhau ở bên trong, không dám tin, trong lòng lại hoảng hốt! “Tư Hải Minh! Tư Viễn Hằng! Đừng đánh nhau!”
Hai người đàn ông này điên rồi sao?
Đây là đài truyền hình đó!
Nhìn lại, phía xa hành lang đã chật cứng người, nhưng không dám lại gần, cũng không nhìn thấy cảnh tượng kịch liệt trong thang máy! Chỉ có thể nghe thấy âm thanh mà phỏng đoán!
Dù sao đây cũng là hai người đàn ông nhà họ Tư, đều là người mà đài truyền hình không dám trêu chọc! “Các người đứng đó làm gì? Mau kéo bọn họ ra!”
Đào Anh Thy gọi bọn họ, vừa nhìn thấy giám đốc đài truyền hình thì vội vàng gọi ông tới: “Giám đốc, ông lại đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.