Chương trước
Chương sau
“Hay là ngài có thể đến hỏi thử Đào Anh Thy, Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm đều từng xuất hiện tìm cô ấy, rất đáng nghi.” Chương Vi nói.
Lời của Chương Vĩ không dễ để Tư Hải Minh tham khảo, Sau lần đó anh đã không đến nhà trọ nữa.
Anh không thể lại đến đó, chỉ có thể né tránh.
Hỏi thật gì chứ? Đúng là làm càn! Thích hay không thích gì đó là thứ mà anh không cần nhất.
“Bắt người phụ nữ kia đến quán bar, đến khi nào mở miệng mới thôi.”
“Lỡ không phải là cô ta thì sao?” Chương Vĩ hỏi.
“Ai quan tâm chứ?”
“Vâng.
Đào Sơ Tâm vẫn đang ngồi trong phòng đắp mặt nạ, cửa phòng đã bị mở tung, cô ta sợ đến nỗi ngồi dậy, trên người vẫn còn đang mặc đồ ngủ, khủng hoảng nhìn vệ sĩ tự tiện xông vào: “Mấy người… mấy người là ai vậy?”
“Dẫn đi!” Vệ sĩ dẫn đầu căn dặn, hai vệ sĩ khác đi vào kéo Đào Sơ Tâm ra khỏi phòng.
“Á ” Đào Sơ Tâm giấy dụa: “Mấy người làm gì vậy? Mấy người là ai? Buông ra”
Túm ra khỏi phòng, còn chưa xuống khỏi câu thang đã nghe tiếng Xa Huệ Anh và Đào Hải Trạch ngăn lại.
Xa Huệ Anh ôm lấy con gái che chở: “Mấy người là ai? Muốn làm gì?”
“Đúng vậy đúng vậy, có gì từ từ nói có được không? Lôi lôi kéo kéo vậy ra thể thống gì? Chúng ta đều là những người giữ thể diện” Đào Hải Trạch nói.
“Đừng căng thẳng, chỉ là hỏi cô ta vài câu mà thôi: “Hỏi chuyện gì?” Xa Huệ Anh hỏi.
“Hỏi… ví dụ như là một số lời phát ngôn trên mạng” Vệ sĩ nói: “Gì mà mấy câu mang thai sảy thai gì gì đó cũng có thể nói được cơ mà, ngài Hải Minh muốn biết là miệng của cô ta cứng đến mức nào mới có thể lên mạng nói vậy? Có phải là muốn bẻ gấy từng cái răng một thì mới chịu nói chút gì đó hay không?”
Vừa nói vậy thì Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh đã hiểu rõ, thậm chí còn có vẻ chột dạ.
Dù sao lúc nói chuyện sảy thai thì ba người bọn họ đều có mặt.
Xa Huệ Anh nói dối: “Đào Anh Thy mang thai sảy thai thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ? Là có người không ưa cô ta nói xấu cô ta trên mạng, mấy người đừng có mà ăn hiếp người quá đáng”
Vệ sĩ bình tĩnh nói: “Hình như tôi chưa hề nói cô ấy mang thai mà?”
“..” Xa Huệ Anh.
Đào Hải Trạch nói thay: “Chuyện này là chúng tôi không đúng, con gái của chúng tôi nhất thời hồ đồ, có thể tha thứ cho con bé không? Con bé không có ác ý gì. Chỉ là nói sai, lỡ tay. Là như vậy”
“Sự thật thế nào không phải do ông quyết định. Dẫn đi”
Vệ sĩ mạnh mẽ bắt Đào Sơ Tâm đi.
Đào Sơ Tâm giấy dụa, mất hết mặt mũi: “Buông ra, dù muốn dẫn tôi đi thì cũng phải để tôi thay quần áo trước chứ!”
Nhưng mà yêu cầu của cô ta thì chẳng ai nghe thấy, khi xuống dưới thì bị người ta ép lên xe.
Chẳng khác bắt cóc là mấy.
Đào Sơ Tâm bị dẫn đến một phòng bao trong quán bar, Chương Vĩ ngồi trên ghế sofa đang thưởng thức rượu.
Thấy cô ta đến thì khách sáo chào hỏi: “Cô chủ Đào, chào buổi tối”
Đào Sơ Tâm vùng khỏi vệ sĩ, bước lên: “Ngài Hải Minh đâu? Tôi sẽ nói hết.”
“Với thân phận của cô, muốn gặp ngài Hải Minh có vẻ không thích hợp lắm nhỉ? Nếu như ai muốn gặp ngài Hải Minh cũng được thì ngài ấy làm sao mà làm việc được chứ? Thân phận thế nào thì làm chuyện thế đó, cô chủ Đào là một người thông mình, sao lại không hiểu đàn ông vậy chứ?”
“Chuyện Đào Anh Thy mang thai phá thai là do tôi đăng lên, vậy thì sao chứ? Là cô ta làm chân của tôi bị thương trước, tôi làm như vậy thì có gì không đúng? Bị chó cắn không nên cắn lại sao? Hơn nữa lẽ nào đó không phải là sự thật?
Ngài Hải Minh tự làm sai sau đó bắt tôi trút giận sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.