*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mái tóc dài được búi lỏng, Tô Vân Lạc ngồi dựa người vào thùng tắm, trán đổ mồ hôi, bờ vai và cần cổ lộ ra ngoài bốc lên hơi nóng, lại thêm thùng nước thuốc đen như mực khiến làn da trắng muốt nõn nà càng thêm nổi bật. Cảm giác thuốc xâm nhập vào da thịt không hề thoải mái, vẻ mặt nàng uể oải, muốn ngủ nhưng không ngủ được, không nhịn được hỏi chàng, “Còn bao lâu nữa?” “Thùng bí dược này quý hơn ngàn vàng, Vân Lạc ngồi ngâm một khắc cũng không chịu được?” Tả Khanh Từ mỉm cười trêu chọc, nói là làm bạn nhưng ngược lại giống như lấy trêu chọc nàng làm thú vui hơn. Chàng ung dung cầm một miếng lê tươi ngon lên đút cho nàng, “Nàng bị thương quá nhiều, lại chưa từng điều dưỡng, mười năm sau chắc chắc sẽ bị đau nhức quấn thân. Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện Yến Quy Hồng phá vỡ kinh mạch đã để lại một vết thương ngầm trong người nàng, một khi kinh mạch bị thương lần nữa, nàng sẽ biết lợi hại trong đó.” Nàng không để ý chuyện mười năm sau lắm, lúc này nàng chỉ cảm thấy cơ thể bị dày vò, cắn miếng lê uể ải nhai nuốt. Hình như Tả Khanh Từ cảm thấy chuyện này rất thú vị, thậm chí bỏ cả đọc sách, thỉnh thoảng lại đút cho nàng ăn một miếng hoa quả. Kinh mạch giống như bị vô số con kiến gặm nhấm, vừa đau vừa tê, đôi mày thanh tú nhíu lại càng lúc càng sâu, nàng không nhịn được khẽ rên rỉ, “Cảm giác này thật khó chịu, chỉ sợ Ngão Tâm Nhĩ của Xà Hạt phu nhân cũng không hơn cái này là bao.” Tả Khanh Từ vén gọn mấy sợi lòa xòa giúp nàng, đôi mắt đẹp chất chứa ý cười, “Nhịn thêm một lát nữa là được.” Câu nói cuối cùng khiến Tô Vân Lạc nhớ ra một chuyện, “Kỳ lạ, sao trong giang hồ lại đồn thổi Xà Hạt phu nhân là do ta giết?” Xà Hạt phu nhân chết ở trong rừng hoang ngoài thành Phù Châu, mấy ngày sau thi thể mới được phát hiện. Ả đàn bà này lớn lên cùng độc thuật và côn trùng, võ công không tính là cao cường, hơn nữa còn làm chuyện độc ác nhiều năm, ả chết đi khiến không ít người cảm thấy vui vẻ. Nhưng ả từng nói mình xuất thân từ Huyết Dực Thần Giáo quỷ bí và hung ác trứ danh, mặc kệ những lời này dùng để dọa kẻ địch hay là bộc lộ thân phận thì cũng khó tránh khỏi rước lấy một số lời đồn đoán. “Người hiểu biết sẽ hiểu đây chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi. Ai bảo ả ta hại quá nhiều người, tội ác chồng chất.” Tả Khanh Từ thản nhiên nói, “Vân Lạc lo lắng sẽ có người đến báo thù? Văn Tư Uyên đã điều tra rõ, ả ta chỉ là một nô lệ phản giáo bỏ trốn, chưa đến mức đó.” Tô Vân Lạc lại được chàng đút cho một miếng bánh xốp giòn, thấy chuyện này không liên quan đến mình quá nhiều thì không suy nghĩ nữa, quẳng nó ra sau gáy. Ánh mắt Tả Khanh Từ lướt qua cây đoản côn màu bạc ở trên bàn, chuyển chủ đề, “Có một chuyện ta rất tò mò, Vân Lạc có được món binh khí này thế nào, thật sự là Nha Cửu tặng cho nàng?” Văn Tư Uyên cũng không rõ nguồn gốc của món thần binh này, chỉ nói trước kia nàng tự mình nhận một mối làm ăn, có liên quan đến Thần Tượng Nha Cửu. Trong thùng tắm, nàng uể oải ưỡn thẳng lưng để làm dịu bớt cảm giác tê dại trong xương cốt, “Cũng không hẳn là tặng, hắn thuê ta trộm đồ, đây là tiền thù lao.” Lấy thần binh làm thù lao, đúng là hào phóng, Tả Khanh Từ không khỏi xao động, “Hắn muốn nàng trộm cái gì?” Tô Vân Lạc trả lời một chữ, “Người.” Gương mặt tuấn tú hào hoa phong nhã tựa ngọc khó nén được vẻ ngạc nhiên, “Cái gì?” Nàng bỗng nhấp môi, chỉ thoáng chốc đã bình thường trở lại, “Hắn có một đứa con gái bốn tuổi, suốt ngày bị Triêu Mộ Các bắt cóc làm con tin, hắn nhờ ta trộm đứa bé ấy ra.” Tả Khanh Từ cảm thấy hứng thú, “Nàng kể ta nghe xem nào.” “Khi đó hắn bị người ta vây khốn, gửi tin tức cho Văn Tư Uyên nói có chuyện làm ăn muốn bàn, nhưng không chịu để lộ nội dung, yêu cầu gặp mặt nói chuyện. Lúc ấy ta vừa hay rảnh rỗi, liền nghĩ cách tiến vào gặp mặt hắn.” Nàng vươn tay cầm lấy đoản côn, nhẹ nhàng xoay nó trên đầu ngón tay, “Hắn là một người đáng thương, thuật đúc binh khí thiên hạ vô song nhưng lại không bảo vệ được bản thân mình, thậm chí còn làm liên lụy khiến người vợ đang mang thai chết trong tay Triêu Mộ Các.” Tả Khanh Từ đã hiểu rõ mọi chuyện, “Hắn quyết tâm muốn chết, duy chỉ có nữ nhi là không bỏ được, nên xin nàng ra tay?” Nàng bổ sung thêm, “Còn có chứng cứ Triêu Mộ Các cấu kết với phiên vương, hắn muốn ta trộm cả thứ ấy rồi để trước mặt vua.” Nước cờ này khiến người ta không thể không khen ngợi, Tả Khanh Từ nói, “Hay cho một chiêu mượn đao giết người, chẳng trách sau này Triêu Mộ Các bị Vương đình tiêu diệt. Nàng mang người trộm được đến đâu?” Để mặc chàng cầm lấy thần binh quan sát tỉ mỉ, nàng nói, “Nha Cửu có một người chị gái lấy chồng ở Phúc Châu, ta đưa đứa bé đến đó theo giao hẹn, mấy năm sau có ghé qua thăm, đứa bé đó sống rất tốt, được nuôi dưỡng như con gái ruột thịt.” “Đố ai giải được độc tương tư, thấu xương một tấc tâm như tro tàn. Bài thơ ngắn này nặng nề không may mắn, chắc là được hắn viết sau khi vợ qua đời.” Trên chuôi ngắn màu bạc khắc hoa văn hình thú sinh động, Tả Khanh Từ khẽ thở dài, mơn trớn hàng chữ nhỏ, “Vũ khí này có hình dáng kỳ lạ như vậy, quả thực chưa nghe nói bao giờ.” Tô Vân Lạc ngả người dựa vào thùng, tinh thần tập trung vào cuộc nói chuyện, ngược lại quên mất cảm giác khó chịu khi thuốc ngấm vào người, “Hắn nói năm đó ở hoang mạc, nhặt được một khối thiên thạch khác hẳn với bình thường. Hắn vắt óc suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra phương pháp chế tạo, đúc thành sợi dây xích, trăm chém ngàn bẻ không đứt, lại vô hình vô ảnh, mềm mại trói đến tận xương, nên mới lấy cái tên này. May là nó có ngoại hình tinh xảo, mới thoát khỏi đôi mắt của Triêu Mộ Các.” Tả Khanh Từ mỉm cười, “Sau này Bách Cơ lão nhân có kể, Nha Cửu từng nói hình dáng của món thần binh mơ hồ, nó sắc bén vô song nhưng rất khó điều khiển, thậm chí còn khó khống chế hơn cả Thiên La Thúc vang danh võ lâm. Có thể nói đây là binh khí mềm hàng đầu thiên hạ, Vân Lạc bỏ kiếm mà tập, nhất định đã phí không ít tâm tư.” “Quả thực không dễ, nếu không phải dùng kiếm rất dễ bị nhìn ra lai lịch, thì có cho ta thần binh ta cũng không đổi.” Đổi vũ khí giữa chừng, gian khổ trong đó khó mà kể hết bằng lời, may là chủ nhân của Thiên La Thúc ở gần trong gang tấc, nàng dùng vàng đổi lấy chỉ bảo, cuối cùng cũng tìm ra cách sử dụng. Nhận lấy thần binh chàng đưa đến, ngón tay nhỏ nhắn bấm nhẹ vào chốt dây cót, ánh bạc đột nhiên tuôn ra, giống như một sợi băng lạnh lẽo quấn quanh cổ tay của Tả Khanh Từ. Nhìn thấy tơ bạc sắc bén khát máu, dù là Tả Khanh Từ cũng mơ hồ sinh ra một tia sợ hãi. Nàng giải thích, “Sợi tơ bạc này rất kỳ lạ, nhẹ nhàng chạm vào thì chẳng hề bị thương, nhưng nếu dồn sức vào thì có thể cắt kim phá ngọc.” Tả Khanh Từ chạm vào theo lời của nàng, chỉ cảm thấy nó vừa giống sợi tơ lại vừa giống kim loại, ánh bạc lấp lánh, đẹp mà dẻo dai, thoạt trông không có nửa phần hung ác. Cổ tay nàng vừa nhúc nhích, ánh bạc cũng bị thu lại, nó lại trở thành một cây đoản côn tầm thường. Tả Khanh Từ bỗng nở nụ cười, trầm giọng nói, “Vũ khí quả nhiên giống người.” Nàng khó hiểu nhìn chàng, đôi mắt đen như mực ẩn chứa tia sáng màu lam, giống nhất một viên đá quý u tối. Tả Khanh Từ không giải thích, giũ một tấm khăn lụa ra, “Có thể đứng dậy được rồi, ngày mai lại ngâm tiếp.” Lời vừa truyền vào tai, nàng mệt mỏi cụp mi xuống. Kim Lăng chìm trong tuyết lớn, ngựa trượt sương dày ít người đi lại, trong phòng đốt hương thơm mát, tiếng nức nở khe khẽ vang lên, tất cả giống như một giấc mơ không chân thực. Thưởng trà, chơi đoán*, đấu rượu, đuổi bắt, song lục*. Chàng giống như không gì không biết, luôn bày ra những trò mới mẻ, đêm đến lại triền miên quấn quít. Dù bản tính cảnh giác nhắc nhở nàng không nên ở lâu, nhưng nàng lại không chống cự được sự cám dỗ của chàng, từng bước đắm chìm trong đó. Bạch Mạch bước đến mái hiên, hắn nhìn tuyết bay đầy trời, nắm chặt tay áo nói với Tần Trần, “Nhị công tử gửi thiếp mời đến, mời công tử đi nghe hí.” “Công tử sẽ không đi.” Tần Trần bỏ qua bước thông báo, hai người đều biết, gần đây công tử không có lòng dạ nào đi xã giao. Mỹ nhân ở trong ngực, ai mà muốn ra ngoài giữa trời đông lạnh lẽo. Chỉ là thiếp mời được gửi đến liên tục, Bạch Mạch sắp không tìm ra lý do để từ chối, “Lần sau có thể Nhị công tử sẽ đích thân đến, mời vội vàng như thế, huynh đoán xem nguyên nhân là gì?” Tần Trần nói, “Có lẽ là muốn công tử hồi phủ.” Bạch Mạch cũng mơ hồ nhìn ra lý do, “Nếu năm nay ở lại Kim Lăng ăn Tết, không hồi phủ thì không được, nhưng nếu quay về, chỉ sợ phiền phức còn nhiều hơn.” Không ai rõ lợi hại trong đó hơn công tử, Tần Trần lười nghĩ nhiều, “Hương đã cháy gần hết, lát nữa đi vào đổi hương mới, tiện thể mang cam đường mới được đưa đến vào, tối thì nấu thêm một bát canh cá.” Hiện giờ cam đường không chỉ đắt đỏ mà còn là loại quả không phải người thường có thể mua được, Bạch Mạch tặc lưỡi, “Cũng không biết lần này công tử ham mới mẻ được bao lâu, nếu đến cuối cùng lại giống như Cửu muội của Thôi gia ầm ĩ muốn giết người, thì huynh phải cẩn thận đấy. Đồ Thần cũng chết trên tay nàng ta, món binh khí kỳ lại kia không dễ đối phó.” Tần Trần lườm hắn, bắn một cục than vào trán đối phương. Phu nhân da trắng xinh đẹp nằm trên giường ấm, nửa người đắp chăn lông, trên người có khí độ cao quý vì nhiều năm sống an nhàn sung sướng, tay bà quấn một tràng hạt bằng ngọc, “Nó vẫn chưa đồng ý?” Cửa phòng đóng chặt, mùi hương trong phòng nồng đến mức khiến người ta cảm thấy hơi buồn nôn, Tả Khuynh Hoài đã ngửi quen mùi này, hắn đứng xuôi tay, mắt nhìn mũi chân, “Gần đây đại ca bị cảm lạnh, không tiện gặp người.” Ngón tay đeo móng vàng chậm rãi vuốt ve tràng hạt, người phụ nữ kiêu căng ngạo mạn nói, “Mấy ngày nữa lại đi mời, đã là người một nhà, sao có thể sống một mình ở bên ngoài.” “Vâng.” Tả Khuynh Hoài đáp lại một chữ. “Dẫn theo vài người bạn, nhờ bọn họ khuynh nhủ đôi lời.” Giọng nói của người phụ nữ có vẻ khinh thường, “Thấy phủ mà không vào, biết là người thân mà bất kính, đây là đạo lí gì? Mặc kệ kỳ công mà nó lập được lớn thế nào thì nó cũng là một người con, nếu ngay cả người thân mà nó cũng coi thường, không biết cấp bậc lễ nghĩa, không biết kính trọng và hiếu thuận, ta thấy nó cũng không xứng mang họ Tả.” Đứng trong căn phòng này, Tả Khuynh Hoài quán triệt phương châm tiếc chữ như vàng, không đến lúc bất đắc dĩ thì không mở miệng. Người phụ nữ im lặng một lúc rồi khẽ hừ một tiếng, “Trước kia nó ốm yếu, ta thương yêu nó vô cùng. Sau này không biết bị kẻ nào bắt cóc, lành bệnh quay về đã bị dạy dỗ thành người vô lễ, làm việc xằng bậy. Có lẽ là Hầu gia vui mừng quá độ, nên cái gì cũng chiều theo ý nó. Ta thân là mẹ cả, không thể để mặc nó không ngó ngàng đến, con có hỏi thăm người mang nó đi năm đó là ai không?” Tả Khuynh Hoài chọn lọc câu từ cẩn thận, “Huynh ấy chỉ nói là bái một sư phụ ở dân gian, cũng không nói là ai.” Thị nữ đứng bên cạnh dâng chén thuốc lên, ma ma tùy thân nhận lấy rồi đặt xuống án, người phụ nữ không để tâm hỏi, “Nghe nói ở Phù Châu xảy ra chút chuyện không hợp cấp bậc lễ nghĩa? Đây là thật?” Bà ta đang dò hỏi chuyện ở đài đấu kiếm, Tả Khuynh Hoài trả lời vô cùng cẩn thận, “Đúng là có chút chuyện ngoài ý muốn, đại ca có phong thái không tầm thường, bị Hồ cơ trêu đùa một phen.” Trả lời như vậy hiển nhiên không khiến bà ta vừa lòng, người phụ nữ bưng chén thuốc lên, lạnh nhạt nói, “Nay lông cánh của con cứng cáp rồi, cái gì cũng không muốn nói. Có phải con thấy ta tàn phế nửa người, không quản được chuyện gì nữa, nên xem ta là kẻ điếc không?” Người Tả Khuynh Hoài đổ mồ hôi lạnh, lập tức quỳ xuống, không dám biện hộ, “Hài nhi không dám.” Người phụ nữ cười nhạt, nói với ma ma bên cạnh, “Ta chỉ mới phàn nàn một câu mà đứa bé này đã quỳ xuống. Để người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho rằng ta cay nghiệt với nó.” Tả Khuynh Hoài càng không dám ngẩng đầu lên, “Hài nhi không biết cách làm việc, mẫu thân dạy bảo là điều tự nhiên.” Người phụ nữ chậm rãi uống thuốc xong, nhóm thị nữ dâng trà xanh cho bà súc miệng, bận rộn lau tay sửa áo một hồi, cuối cùng bà ngậm một miếng đinh hương rồi mới từ từ mở miệng, “Đứng dậy đi, nếu con có thể tiếp thu thì không uổng công ta nhọc lòng phí sức. Hình như dạo này Hầu gia đang cân nhắc hôn sự của các con, con có ngưỡng một cô nương nào không? Nếu có thì đừng ngại nói cho ta biết.” Tim Tả Khuynh Hoài ngừng đập, trong lòng cảm thấy bất an, “Chuyện của đại ca là quan trọng nhất, con chưa cần vội.” “Con cũng không còn nhỏ, đáng tiếc sức khỏe ta không tốt, nếu không đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho con.” Người phụ nữ giãn mày, uy nghiêm giảm xuống, gương mặt xuất hiện vẻ hiền hòa, “Con gái trưởng của Lục vương vừa qua tuổi cập kê, không chỉ có gia thế xuất chúng mà tính tình cũng dịu dàng khéo léo. Con và nàng ấy có tuổi tác và diện mạo tương xứng, con thấy thế nào?” Lục vương? Tả Khuynh Hoài thầm hít vào một hơi, nói với vẻ thăm dò, “Lục vương thuộc dòng dõi tôn quý, chỉ sợ hài nhi không xứng với con gái ngài ấy.” Người phụ nữ thoáng hài lòng, “Con là con trai của Hầu gia, tương lai sẽ kế thừa tước vị của ngài ấy, sao lại không xứng. Không nên xem thường bản thân mình, chỉ cần con cẩn trọng làm tròn bổn phận, ta sẽ từ từ mưu tính cho con.” Tả Khuynh Hoài im lặng, nhỏ giọng đáp vâng. “Những này việc vặt không cần cho Hầu gia biết. Trước tiên chờ huynh trưởng của con quay về, cắt đứt quan hệ với những kẻ sơn dã kia, để tránh gây ra trò cười, làm ảnh hưởng đến thanh danh của Hầu phủ.” Vẻ hiền hòa xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi rồi biến mất, người phụ nữ thờ ơ nói, “Phủ Tĩnh An Hầu không phải là nơi không có quy củ, chờ nó trở về, ta sẽ dạy dỗ lại cẩn thận.” Tả Khuynh Hoài đi ra khỏi phòng, người phụ nữ nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét xen lẫn khinh thường. Một quân cờ trưởng thành bắt đầu có lòng riêng, quên mất thân phận và ân nghĩa của chủ nhân, đây chính là tội lỗi lớn nhất, người phụ nữ im lặng một lát, lạnh nhạt hỏi, “Hầu gia muốn đưa nó vào Quang Lộc Huân? Thay ta viết thư cho hoàng huynh, bảo nó còn quá non nớt, làm việc chưa chu đáo, cần phải mài dũa thêm một thời gian.” Ma ma ôn tồn đáp lời rồi bẩm báo, “Công chúa, đã đến giờ Thìn, nên hun chân rồi.” Gương mặt của người phụ nữ sầm xuống, bên trong vẻ kháng cự có cả căm ghét khó nói thành lời, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Cung ma ma vén chăn lông màu tím che chân An Hoa công chúa ra, quần áo may bằng vải gấm lộng lẫy như tỏa hào quang, xa hoa cao quý vô cùng. Tất chân được kéo xuống, để lộ đôi chân được bảo dưỡng cực tốt, hai thị nữ mang lò hun lên, dùng miếng ngọc lấy cao thuốc màu tím ra, hơ nóng cho cao thuốc tan ra rồi bôi vào bàn chân, sau đó dùng chày bạc ra sức lăn ấn. Chỗ bôi cao thuốc tỏa ra mùi hôi thối kỳ lạ, An Hoa công chúa đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, ngũ quan dữ tợn, bà ta túm lấy thị nữ nhỏ đứng bênh cạnh, vừa cấu vừa véo. Thị nữ nhỏ không dám phản kháng, càng không dám mở miệng rên rỉ, đau đến mức cả người run rẩy. Người phụ nữ vẫn chưa hả giận, cầm ngân châm đâm liên tiếp vào tay của thị nữ, máu tươi trào ra, tất cả thị nữ đều cúi đầu vờ như không nhìn thấy gì, cả căn phòng chỉ có tiếng thở nặng nề của người phụ nữ. Hun gần nửa canh giờ, thị nữ thu dược cụ, bưng chậu bạc lên rửa chân cho người phụ nữ, thị nữ nhỏ nén khóc rời khỏi căn phòng, máu trên mặt đất cũng nhanh chóng được dọn sạch, mùi hương nồng nặc át đi mùi hôi thối trong căn phòng. An Hoa công chúa đổ mồ hôi nhễ nhại, ngồi dựa vào giường một lúc lâu mới khỏe lại, thị nữ bưng chậu bạc đến, không biết có phải là nhiệt độ nước không hợp hay không, người phụ nữ bỗng nổi giận, sai người kéo thị nữ xuống phạt đòn, sau đó đập vỡ chén ngọc để bên cạnh, sát khí ở mi tâm dọa tất cả mọi người trong phòng quỳ rạp trên đất, mặt mày ai nấy đều không còn một chút máu. Bầu không khí trở nên căng cứng, Cung ma ma lớn tuổi nhất thận trọng an ủi, đến khi thấy công chúa hơi mệt mỏi, mới đuổi hạ nhân ra ngoài, cẩn thận chải búi của người phụ nữ, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Công chúa chịu khổ, nhưng chỉ có biện pháp này mới đả thông được kinh lạc, ngài hãy nhẫn nhịn một chút.” Bệnh tật khiến An Hoa công chúa cảm thấy ngột ngạt, ngày ngày làm bạn với hôi thối, bà cảm thấy ngay cả hơi thở của mình cũng mang theo mùi thối, càng ngày bà càng dễ cáu gắt, giọng bà the thé đầy giận dữ, “Trước kia chỉ có đầu gối đau đớn, bây giờ cả thắt lưng cũng không nhúc nhích được, càng lúc càng nghiêm trọng. Ngự y trong cung không được tích sự gì, nên chém bọn họ mới đúng!” Cung ma ma ngậm miệng không nói gì, bàn tay chải tóc càng thêm dịu dàng, không dám xảy ra sai sót. Mấy năm trước An Hoa công chúa mắc bệnh lạ, các ngón chân đau đớn vô cùng, bà ta ăn không ngon, ngủ không yên, đến ngự y trong cung cũng bó tay. Mọi người đồn đại Bồng Lai Cốc trong giang hồ có y thuật tuyệt diệu nhưng thầy thuốc ở bên trong không ra khỏi cốc, đường đi lại xa xôi cách trở, kim chi ngọc diệp như công chúa đâu thể mạo hiểm đi đến đó, chỉ có thể mời lương y ở dân gian. Bà ta dùng một số vàng lớn treo thưởng, khó khăn lắm mới tìm được một phương thuốc cổ, bà ta bắt đầu điều trị theo phương pháp trong đó, chỉ có điều lúc hun thuốc cơ thể như bị vạn châm đâm vào, hun thuốc xong thì giữ được mấy canh giờ không đau nhức. Nhưng một ngày hun thuốc ba lần cũng chỉ trị phần ngọn, không ngăn được bệnh lan dần lên trên. Từ đi đứng khó khăn biến thành nằm nghiêng trên giường, bà ta càng lúc càng không vui, lại thêm mỗi ngày trị liệu như chịu khổ hình, chẳng trách tính tình của công chúa càng lúc càng ác độc, bạo ngược thất thường. Hết chương 57. Chú thích: – Chơi đoán: đây là một trò chơi thường dùng làm tửu lệnh, lấy hạt dưa, hạt sen hoặc các con cờ đen trắng nắm trong lòng bàn tay, để người khác đoán chẵn lẻ, số lượng hoặc màu sắc, ai đoán trúng thì thắng. – Song lục (tên Tiếng Anh là Backgammon) là một trong những trò chơi cờ lâu đời nhất được biết đến. Trò chơi này có lịch sử lên đến 5.000 năm. Đây là một trò chơi gồm có hai người chơi, mỗi người chơi có mười lăm quân cờ di chuyển giữa hai mươi bốn hình tam giác (point) bằng việc đổ hai con xúc xắc. Mục tiêu của trò chơi là trở thành người đầu tiên bear off, tức là di chuyển tất cả mười lăm cờ ra khỏi bàn. Backgammon là một trong những trò chơi trên bàn lâu đời nhất. Bàn cờ song lục
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]