Ra khỏi bãi cỏ lau, tầm mắt trở nên rõ ràng. 
Tần Trần vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc còn Bạch Mạch thì không biết phải nói gì. Cảnh tượng khi nãy kỳ dị quá mức, khiến đầu óc hắn trở nên rối loạn. Cử chỉ tùy ý, sự uy hiếp thô bạo mạnh mẽ ấy lại xuất phát từ miệng của một nữ nhân, hắn quả thực không dám nhìn biểu cảm của chủ nhân. Hắn vừa thấy xấu hổ lại vừa hoang mang vì nàng nói khoác mà không biết ngượng, bỏ lại câu nói ngoan độc như thế, nhưng nàng sẽ ứng phó với lũ sát thủ đông đảo cùng hung cực ác này như thế nào, trong lòng hắn tràn ngập bất an và mờ mịt. 
Bãi ghềnh bị bỏ lại sau lưng, bóng đêm bao trùm lên bóng dáng ba người, gió sông thổi qua cơ thể ướt đẫm, khơi dậy từng cơn ớn lạnh, Tả Khanh Từ đột nhiên hỏi: “Nàng có thể thắng không?” 
“Tô cô nương muốn dụ bọn họ ra.” Tần Trần nói ra phán đoán của mình, “Nhưng những người kia được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa hung tàn vừa không sợ chết, nếu không thể giải quyết nhanh gọn thò Tô cô nương sẽ rơi vào vòng vây của bọn chúng, tình hình sẽ càng thêm hung hiểm.” 
Lòng Bạch Mạch trùng xuống, bãi cỏ lau rộng lớn nuốt hết bóng người, cũng che khuất màn chém giết đầy máu tanh, chỉ còn lại tiếng binh khí va chạm và tiếng quát mắng bừa bãi mơ hồ truyền ra. 
“Nàng đã nói vậy thì ắt hẳn đã có tính toán.” Tả Khanh Từ giống như đang tự nói với mình, vẻ mặt hờ hững không nhìn ra cảm xúc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tac-tuong-tu/1505636/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.