Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau chuyện của Xà Hạt phu nhân thì cả đoạn đường còn lại đều yên bình. Mặc kệ Tô Vân Lạc lạnh nhạt thế nào thì Tả Khanh Từ vẫn dịu dàng thân thiết với nàng. Phàm có món ngon hoặc vật gì quý hiếm đều mời nàng thưởng thức cùng, Tô Vân Lạc không khước từ, nhưng khoảng cách cũng không vì đó mà được kéo gần.
Càng đến gần Phù Châu càng có nhiều dãy núi san sát, những quả núi to nhỏ khác nhau đột ngột nhô lên trên mặt đất, đỉnh núi một màu xanh biếc, mây mù vờn quanh. Một con sông chảy xuyên qua đồi núi, mặt nước mênh mông, sóng xô cuồn cuộn, hai bên bờ được núi xanh điểm tô, đàn cò trắng bay qua bay lại, cảnh vật nơi đây làm say lòng người.
Ráng chiều tà hắt lên người Tả Khanh Từ hào hoa phong nhã, người chàng như đang phát sáng, trở thành phong cảnh lóa mắt nhất bờ sông. Ánh mắt Tô Vân Lạc giống như bị hút vào, vô thức nhìn chàng chằm chằm, mãi đến khi chàng nhìn sang mới quay đầu hỏi Tần Trần: “Ngươi biết bơi không?”
Tần Trần đang dò xét địa hình ở đây, vẻ mặt cảnh giác, “Ta biết, nhưng công tử và Bạch Mạch thì không.”
Khắp nơi thanh bình, hoàng hôn buông xuống, ngư dân đi đánh cá và tiều phu quay về nhà, tất cả đều không có gì khác thường.
Tiếng kẻng ở trạm gác lên, con thuyền rộng lớn từ từ đến gần. Ngày sắp tàn, đây chính là chuyến đò sang sông cuối cùng trong ngày.
Không hiểu sao có một tiếng chuông cảnh giác cứ quanh quẩn trong lòng Tô Vân Lạc. Sông thì nhất định phải qua, bên kia sông chính là thành Phù Châu, nơi hội tụ của nhân sĩ võ lâm bốn phương tám hướng. Lần này Mộc phủ tổ chức Đại hội Đấu Kiếm ở trong thành, chỉ cần báo tên phủ Tĩnh An Hầu, chắc chắn Mộc phủ sẽ toàn lực giúp đỡ, nhưng kẻ thù trong bóng tối sẽ không để bọn họ thuận lợi đến đó.
Chiếc thuyền rất cũ, những chỗ bị lủng được vá bằng mấy tấm ván, đơn giản đến độ khiến người ta nghi ngờ nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh giữa lòng sông. Thôn dân ở đây ngồi đã quen, họ chẳng hề để ý, chen chúc nhau đi lên thuyền. Chủ thuyền hét lớn, giúp bọn họ dắt ngựa lên, cột lỏng ở đuôi thuyền.
Người ngựa đều nhiều khiến con thuyền trở nên chật chội.
Một đứa trẻ được mẹ ôm vào lòng, bàn tay tròn tròn không cam lòng giãy giụa, nước mũi nước bọt dính vào tay áo của Tần Trần. Người mẹ trẻ tuổi vừa nói xin lỗi, vừa đỏ mặt nhìn lén Tả Khanh Từ, thậm chí quên luôn cả cha chồng đang ngồi hút thuốc bên cạnh. Ông lão không thích xụ mặt xuống, ống khói phun ra từng đợt khói dày đặc, khiến Bạch Mạch ho sù sụ, đau khổ nghiêng đầu né tránh.
Một kiệu phu hình như là hàng xóm của người chèo thuyền, vươn cánh tay màu đồng ra chèo thuyền giúp, hai người nói cười vui vẻ. Mấy con gà được buộc hai cánh ném dưới chân ngựa, thỉnh thoảng cục cục vài tiếng. Chủ nhân của mấy con gà là một bà lão lưng gù, đang lải nhải với thôn phụ bên cạnh rằng bà muốn qua sông đi thăm cháu gái vừa chào đời. Đủ loại ồn ào tụ họp trên một chiếc thuyền, ánh chiều tà chảy xuôi theo dòng nước, chập trùng lên xuống theo những gợn sóng lăn tăn, khung cảnh bình thản êm đềm.
Thuyền đến giữa sông, Tô Vân Lạc bỗng nhiên nghe thấy những tiếng rẽ nước cực nhỏ, nàng lập tức nâng cao cảnh giác, nhìn thoáng qua Tần Trần.
Tần Trần cực kì nhạy bén, đứng dậy khoác những bao hành lý quan trọng lên người.
Bạch Mạch cảm thấy bất thường, khẩn trương theo: “Sao thế?”
Con ngươi Tần Trần co lại, nhìn chằm chằm mặt nước phía xa, thấp giọng nói: “Có người ở trong nước, đề phòng đục thuyền.”
Sông Bỉ Ngạn rộng mấy chục trượng, khinh công dù tốt cũng khó mà bay qua được, Tô Vân Lạc đo lường tính toán một phen, quay đầu nhìn những thôn dân đang cười nói trên thuyền, im lặng một khắc rồi nói với Tần Trần: “Ngươi mang theo hắn, ta giúp Bạch Mạch lên bờ.” Nàng nhìn thoáng qua Tả Khanh Từ đang định đứng dậy, vỗ một chưởng ép chàng ngồi xuống.
Hành động này rất vô lễ, nếu là ngày thường Bạch Mạch tất sẽ mở miệng khiển trách, nhưng lúc này tình thế bất thường, hắn chỉ có thể trừng mắt, nhìn Tô Vân Lạc lách qua người bán hàng rong. Đến mạn thuyền, nàng lấy một bao ngân châm ở trong tay áo, mở ra rồi chọn lấy vài cây châm nhỏ.
Qua nửa nén hương, bàn tay tinh xảo rung lên, không còn nhìn thấy cây châm giữa ngón tay nàng.
Trong lòng sông truyền đến tiếng rẽ nước, một nhóm người mặc đồ lặn màu đen trồi lên mặt nước, vịn thuyền nhảy lên trên, bị chưởng phong của Tần Trần chờ đợi đã lâu quét qua, chưa kịp giữ thăng bằng đã ngã xuống lòng sông.
Trong số đó có một kẻ đứng ở đầu thuyền, trên cổ và cánh tay lộ ra nửa cây châm, người áo đen dùng ngón tay to lớn cố gắng rút châm ra, rít gào một tiếng rồi ngã nhào xuống nước, trên mặt sông chỉ còn lại vệt máu loang lổ.
Thôn dân trên thuyền bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, nam nhân căng thẳng hoảng sợ còn nữ nhân thì hét lên. Những người ở đầu thuyền chen về phía đuôi thuyền, đuôi thuyền lập tức trở nên lộn xộn, tiếng gà gáy ngựa hí người kêu ầm ĩ, cảnh tượng kinh hoàng và hỗn loạn vô cùng.
Châm không ngừng bắn vào trong nước, những bóng đen liên tục trồi lên, mấy con quỷ nước trèo lên thuyền đều bị Tần Trần bức lui, Bạch Mạch căng thẳng cứng người, chợt thấy thân thuyền rung động kịch liệt, biết là kẻ địch đang đục thuyền, hắn không khỏi khẩn trương. Vừa ngẩng đầu lên, Tô Vân Lạc đã đến sát người: “Thuyền sắp vỡ, ta ném ngươi đến gần bờ, có lẽ sẽ có mai phục, tự bảo vệ mình.”
Lời còn chưa dứt, nàng nắm chặt mái che thuyền, soạt một cái gỡ toàn bộ xuống, rồi dùng kình lực ném năm sáu mảnh vào mặt sông rộng mênh mông. Nàng nắm chặt bả vai Bạch Mạch xách hắn đi, giống như chim bay nhảy vọt ra mấy trượng, dừng chân trên một tấm ván nổi trên mặt nước rồi mượn lực bay lên, qua mấy lần như vậy là đến gần bờ sông. Cách bờ sông khoảng chừng một trượng, nàng vung mạnh cổ tay, Bạch Mạch lộn một vòng trên không trung, rơi xuống chỗ nước cạn, người dính đầy bùn đất.
Không quan tâm đến tình trạng nhếch nhác của mình, Bạch Mạch lo lắng tìm kiếm chủ nhân, nhìn thấy rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Khinh công của Tần Trần không bằng Tô Vân Lạc, mang theo Tả Khanh Từ lướt trên mặt nước, khó khăn lắm mới đến được bờ sông.
Bạch Mạch không kịp suy nghĩ, chờ họ đến gần lập tức xông lên giúp đỡ, nâng chủ nhân lên bãi đá, người Tả Khanh Từ ướt sũng, quay đầu nhìn dòng sông, ánh mắt u ám không nói một lời.
Trên bãi đá xuất hiện hơn mười bóng đen lao thẳng đến chỗ ba người. Tần Trần trực tiếp đối đầu với bọn họ, gương mặt thanh tú hiển lộ sát khí. Bạch Mạch rên thầm, quay đầu quan sát, thế mà Tô Vân Lạc vẫn còn ở lòng sông, nàng đang bơi về phía chiếc thuyền.
Chiếc thuyền đã chìm một nửa, người biết bơi hay không biết bơi đều giãy giụa trong nước.
Dù chiếc thuyền đánh cá ở gần đó chạy đến cứu người, cũng không thể giúp được tất cả cùng một lúc. Tô Vân Lạc nâng những người đang trợn trắng mắt chìm dần xuống lên, vỗ tỉnh rồi ném qua khoang thuyền vỡ vụn, để bọn họ ôm lấy cột thuyền tránh bị chìm xuống, lại đưa một đứa bé lên thuyền đánh cá gần đó. Chạy tới chạy lui mấy lần, đã cứu gần hết người, chợt nhìn thấy bà lão trên thuyền đánh cá khóc lớn, lẩm bẩm nói gà của mình. Mấy con gà kia được buộc chung một chỗ, bị nước sông đẩy ra xa, dù chưa chìm xuống nhưng bà lão cũng không với tới được. Mặc kệ người bên cạnh sốt sắng khuyên nhủ thế nào, bà lão vẫn gào khóc.
Tô Vân Lạc thấy vậy thì bơi xuôi dòng nước đến gần, vớt bọn chúng rồi ném lên thuyền, có hai con gà thông minh mở cánh ra bay vào trong khoang, lúc rơi xuống còn mê nghịch nước, được bà lão ôm vào lòng, tiếng khóc lập tức chuyển thành nụ cười vui vẻ.
Trên bãi đá có mấy kẻ áo đen ngã xuống, quỷ nước đục thuyền cũng đã vào bờ, hai nhóm người hội họp khiến tình cảnh hung hiểm vạn phần. Những người này ra tay tàn độc, ngay cả mấy thôn phu bơi lên bờ cũng giết, máu và tứ chi trải dài trên ghềnh đá. Dù kiếm thuật của Tần Trần cao siêu, nhưng lấy sức của một người để đối kháng với một đám người, khó tránh khỏi rơi vào thế yếu, tình thế dần trở nên nguy cấp.
Bạch Mạch che chở Tả Khanh Từ đỡ trái đỡ phải, càng lúc càng đuối sức giữa thế công hung hiểm. Giữa lúc mắt hoa tai loạn, bỗng có bóng người vút qua, trong lòng đang lo lắng chợt thở phào nhẹ nhõm, Tô Vân Lạc cuối cùng đã lên bờ.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua, cúi người nhặt nắm đá vụn ném thẳng vào mặt bọn họ. Đá vụn gào thét bay đến khiến song phương hoảng hốt né tránh. Nàng nhún người lao đến, túm lấy Tả Khanh Từ liền bay đi, khinh công tuyệt diệu lại mau lẹ vô cùng. Tô Vân Lạc hành động bất ngờ khiến bọn họ không kịp đề phòng, chờ tỉnh táo lại thì người đã vọt xa mấy trượng, bỏ lại tất cả đám người ở phía sau.
Mục tiêu ám sát vừa đi mất, thế cục lập tức biến đổi, thích khách không có ý định đánh tiếp, tất cả đều đuổi theo Tô Vân Lạc. Bờ sông hoang vắng lại toàn là cỏ lau um tùm rậm rạp, rộng chừng mấy trăm mẫu, cỏ lau cao giúp che giấu người, nàng xông thẳng vào đó, thoáng cái đã không nhìn thấy tung tích, chỉ có những bông hoa cỏ lau trắng ngà đong đưa theo gió.
Kẻ địch đã tản ra đuổi theo chủ nhân, Bạch Mạch và Tần Trần cũng bị mất phương hướng, họ không dám gọi lớn, đành lặng lẽ tìm kiếm lung tung ở bên trong. Hoàng hôn sắp tàn, chân trời chỉ còn lại chút ánh sáng ảm đạm, nước sông vỗ vào bờ, lòng Bạch Mạch nặng trĩu lo âu.
Bỗng có một bóng người lao ra ngoài, quẳng một người xuống chân bọn họ.
Bạch Mạch suýt nữa thì lỡ miệng kêu lên, Tần Trần xông về trước đỡ người ngã trên đất dậy. Quần áo của người đó ẩm ướt, vì chạy gấp mà mặt mày trắng bệch, cố nén tiếng ho khan, chính là Tả Khanh Từ.
Quần áo trên người Tô Vân Lạc cũng ướt, vải vóc dán sát vào người nàng, ngực nàng chập trùng lên xuống kịch liệt, giọng nói khàn khàn mang theo tức giận, khẽ quát Tả Khanh Từ, “Cởi quần áo ra.”
Tần Trần và Bạch Mạch ngẩn người.
Tả Khanh Từ vừa được đỡ đến một tảng đá lớn ngồi xuống, gương mặt tuấn tú cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Không đợi chàng trả lời, Tô Vân Lạc đã đè Tả Khanh Từ xuống, lột áo ngoài của chàng ra, ngay cả đai lưng cũng kéo xuống. Bạch Mạch trợn mắt há mồm nhìn nàng, quên cả ngăn cản.
Tiện tay xé đỡ vạt áo dài, Tô Vân Lạc mặc chiếc áo xanh ẩm ướt vào người rồi đeo đai lưng, sau đó búi tóc kiểu nam. Không có dây buộc tóc, nàng không chút khách sáo rút luôn ngọc quan* của Tả Khanh Từ. Thay trang phục xong, đứng dưới trời chiều trông nàng rất giống một Tả Khanh Từ nhỏ hơn.
Nàng nhìn Tần Trần, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ uy nghiêm lạnh lẽo, khiến người nghe run rẩy: “Rời khỏi bãi cỏ lau đi về phía Tây ba dặm, chờ ta ở đó.”
Mái tóc dài xõa tung trên vai, quần áo trắng tinh bị lôi kéo trở nên xộc xệch, Tả Khanh Từ để mặc Bạch Mạch cởi áo ngoài xuống khoác lên người chàng, “Nàng định làm gì?”
Tô Vân Lạc định rời đi bỗng ngừng chân, nàng đột nhiên tung chưởng ép chàng ngả người về sau. Hai ngón tay mảnh khảnh nắm cằm chàng, đầu ngón tay dùng lực rất mạnh, trong đôi mắt dày dặc sát khí, từng chữ tữ đều lạnh giá: “Ta đi giết tất cả bọn họ. Ngươi tốt nhất hãy an phận, đừng chơi trò lấy thân làm mồi nhử nữa.”
Hết chương 36.
Chú thích:
Ngọc quan cài tóc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.