Chương trước
Chương sau
Hoa văn trên chậu đá màu trắng là những họa tiết trang trí thường thấy ở phương Nam, hoa lan trồng trong chậu xanh um tươi tốt, vài nụ hoa nhỏ nhắn xinh xinh đang hé nở. Đất trong chậu hơi ẩm, hình như mới được tưới nước cách đây không lâu, đặt trên bàn thì không thể nào bới móc ra chỗ thiếu sót nhưng nửa canh giờ trước nó đã suýt lấy mạng Tả Khanh Từ. Vì bảo vệ Tả Khanh Từ bên cạnh, Tô Vân Lạc không đuổi theo người ẩn nấp. Nhìn bề ngoài thì có vẻ chuyện công tử nhà giàu du sơn ngoạn thủy vô tình bị chậu hoa rơi trúng bỏ mình chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
“Vân Lạc lại cứu ta một lần nữa.” Tả Khanh Từ phá vỡ yên lặng, chàng bỏ qua chuyện bất trắc, đầu ngón tay sờ đài hoa nằm giữa những chiếc lá xanh biếc, “Chậu hoa này rất đẹp, có lẽ là được người có tâm chăm sóc.”
Nụ cười hoàn mỹ giống như chưa xảy ra chuyện gì, Tô Vân không đoán ra chàng đang nghĩ gì mà nàng cũng không muốn nghĩ nhiều.
Tả Khanh Từ thản nhiên nói, “Nghe nói rượu ở nơi đây rất đặc biệt, ta đã đặt một nhã gian, nếu Vân Lạc không chê hãy đến phẩm rượu.”
Tô Vân Lạc lắc đầu, “Ta không uống rượu, công tử có thể tìm Bạch Mạch.”
“Vân Lạc có thể uống ngàn chén không say, lại không thích uống rượu?” Tả Khanh Từ để lộ nụ cười có phần quái lạ.
Tô Vân Lạc đáp rất vô vị, cũng rất thẳng thắn, “Kẻ thù của ta quá nhiều, không thể uống.”
Lý do này nghe cũng chấp nhận được, Tả Khanh Từ không khuyên nhủ nữa, trêu ghẹo nàng, “Muốn làm Vân Lạc say nói nghe thì dễ, không biết nàng luyện tửu lượng thế nào? Chẳng lẽ là lúc ở sư môn, lệnh sư thích uống rượu ngon?”
Câu nói cuối cùng mang theo hoài nghi khiến nàng trù trừ một khắc, không nhịn được giải thích: “Sư phụ chưa từng uống rượu, nói say mê rượu lâu ngày sẽ khiến cánh tay run rẩy, không thể cầm kiếm.”
Một lần nữa thành công dụ nàng nói ra đáp án, Tả Khanh Từ cảm thấy vui vẻ, “Vậy Vân Lạc luyện tửu lượng như thế nào?”
Nàng lại không nói.
Tả Khanh Từ mỉm cười, “Nhắc đến chuyện này ta mới nhớ, sao Vân Lạc biết Quỷ Thần Y có đam mê với rượu ngon?”
“Vô tình nghe nói.” Tô Vân Lạc ngừng lại, liếc nhìn chàng, “Công tử không muốn người khác biết mình có quan hệ với Bồng Lai Cốc, ta sẽ không nói ra ngoài.”
“Đa tạ Vân Lạc, danh tiếng của Bồng Lai Cốc quá lớn, tính ta thích yên tĩnh, chỉ học được chút da lông về y đạo, không muốn vì vậy mà gặp phải phiền phức nên không thể không che giấu.” Tả Khanh Từ mỉm cười, rót hai chén trà, đẩy một chén đến trước mặt nàng, “Nơi đây đã gần với Phù Châu, núi non chập trùng mây mù vờn quanh, trà ở đây cũng là cực phẩm, nghe nói chỉ kém Thương Lan đôi chút.”
Tô Vân Lạc cúi đầu nhìn chén trà nhưng không uống thử.
“Nghe nói Thiên Đô Phong ngoại trừ kiếm pháp thì còn có những thú vui tao nhã khác như chơi cờ thưởng trà. Năm đó ở trên núi chắc là Vân Lạc cũng thường pha trà cho lệnh sư?” Tả Khanh Từ nhấp một ngụm trà, trêu chọc nàng: “Có lẽ không chỉ trà mà còn kiêm cả nấu cơm?”
Mỗi một câu nói đều mang theo ý dò xét, nhưng chỉ là những chi tiết râu ria, Tô Vân Lạc nhìn nước trà trong xanh chăm chú, nàng trầm mặc lạ thường, rất lâu sau mới mở miệng, “Trước khi vào núi ta theo sư phụ lưu lạc giang hồ, thường xuyên ngủ ngoài trời nên thông thạo xử lý đồ ăn, còn về pha trà, đánh cờ vây, thưởng trà và đàm thơ luận đạo thì không nhưng đồng môn của sư phụ thì rất tinh thục.”
Tả Khanh Từ giống như đang nói chuyện phiếm, “Sao Vân Lạc không học? Chẳng lẽ những thứ này không tốt?”
Nàng hơi nhíu mày như thể bị thứ gì đó đâm một cái, cuối cùng nói với vẻ thản nhiên, “Ta nhập môn muộn, tư chất đần độn, chỉ học võ đã hao hết sức lực.”
Nhìn vẻ mặt của nàng, Tả Khanh Từ nở nụ cười: “Xem ra làm độ đệ của Kiếm Ma cũng không dễ.”
Tô Vân Lạc không nghe ra ý chế nhạo trong lời chàng, “Sư phụ có thể thu nhận ta, đã là may mắn mà ta tu luyện mấy đời mới có được.”
Nàng cực kỳ nghiêm túc mỗi khi nhắc đến Tô Tuyền, kính sợ vô hình đã dung nhập vào xương cốt, Tả Khanh Từ đang muốn dụ dỗ, thăm dò thêm một bước thì phục vụ bên ngoài gõ cửa, nói đã chuẩn bị xong nhã gian.
Bên ngoài nhã gian là phố xá người qua kẻ lại liên tục nên khó tránh khỏi ồn ào, cũng may chủ quán treo một chiếc đèn lồng ngũ sắc tinh xảo dưới mái hiên nhà, vừa không lóa mắt lại phản chiếu những luồng sáng mê ly lên cửa sổ, tạo thành nét phong tình riêng đủ để người ngồi bỏ qua thiếu sót.
Rượu nơi đây quả thực không tồi nhưng vị thức ăn lại thiên cay, Tả Khanh Từ nếm mấy miếng, cảm thấy không ngon nên đặt đũa xuống, từ từ nhấp rượu, nhìn Tô Vân Lạc ăn. Nàng cũng ăn không quen, nhưng không thể gọi món ăn khác nên đành yên lặng nuốt cơm xuống. Dù nấu ăn ngon nhưng dường như xưa nay nàng đều không để tâm chăm sóc cho bản thân mình, ngày thường luôn tùy tiện và cẩu thả.
Ánh đèn yếu ớt chiếu vào sườn mặt nàng, Tả Khanh Từ đột nhiên phát hiện hàng mi trên đôi mắt ấy không giống trước kia, lông mi dài hơn rất nhiều, giống như những chiếc lông chim đen duyên dáng vểnh lên, khảm trên gương mặt mộc mạc của nàng.
Có lẽ ánh mắt chàng ngừng lại quá lâu nên nàng cảm nhận được, vừa sờ vào nàng đã hiểu lý do, “Gần đây quên sửa, sau này sẽ chỉnh lại.”
Gương mặt tuấn tú nở nụ cười như có như không, giọng nói của Tả Khanh Từ mang theo ba phần giễu cợt: “Lúc giả trang nam nhân thì thôi đi, bây giờ tốt xấu gì nàng cũng là nữ tữ mà ngay cả lông mi cũng không buông tha.”
Tô Vân Lạc ẩn nấp đã thành thói quen, không để ý đến lời châm biếm của chàng, “Bắt mắt sẽ mang đến phiền phức.”
Tả Khanh Từ mỉm cười, không thể phân biệt được chàng đang cười nhạo hay đang thật lòng trần thuật: “Ăn trộm quanh năm có nguy hiểm quá lớn, sẽ có một ngày nàng trở thành mục tiêu bị người người công kích. Sao Vân Lạc không đổi phương thức khác tốt hơn để kiếm tiền tài?”
Tô Vân Lạc liếc nhìn chàng, “Đây là phương pháp nhanh nhất mà ta biết.”
Tả Khanh Từ lặng lẽ thăm dò: “Có một cái giá nào khiến nàng từ bỏ ăn trộm không?”
Tô Vân Lạc trầm mặc một lát rồi nói, “Có.”
Tả Khanh Từ nhướng mày, hứng thú dạt dào, “Nói ta nghe thử.”
Tô Vân Lạc do dự một lát, cuối cùng nói, “Xích Nhãn Minh Đằng, Hạc Vĩ Bạch, lá Tích Lan Tinh.”
Điều kiện như vậy nằm ngoài dự đoán của chàng, Tả Khanh Từ ngạc nhiên: “Nàng muốn ba vị thuốc này làm gì?”
Tô Vân Lạc thoáng rũ mắt: “Nghe nói những linh dược này công hiệu vô cùng, có thể giúp võ công tăng tiến gấp bội, vô địch thiên hạ.”
Tả Khanh Từ quan sát vẻ mặt của nàng, nghi ngờ mọc tràn lan ở đáy lòng, “Những lời hoang đường này nàng nghe được ở đâu? Xích Nhãn Minh Đằng có công dụng đả thông kinh lạc nhưng nó vô dụng với người bình thường; Hạc Vĩ Bạch xác thực có ích với người trong võ lâm, nhưng lại sinh trưởng dưới bóng cây trên đỉnh núi cao vạn trượng, cực kỳ khó tìm, lá Tích Lan Tinh là chí độc, thu hút độc vật kề bên, ngay cả đi hái cũng có nguy hiểm sinh tử. Dược tính của mấy vị thuốc này không đồng nhất, ăn vào chưa chắc đã vô địch thiên hạ, ngược lại có khả năng phi thăng về trời.”
Thầy thuốc bình thường vốn chẳng biết những kỳ dược này, Tả Khanh Từ nói rõ từng vị, Tô Vân Lạc chuyên chú lắng nghe, đôi mắt trầm lặng đột nhiên tràn ngập sức sống, càng lúc càng sáng.
Nghi ngờ trong lòng Tả Khanh Từ càng sâu, đang muốn hỏi thăm thì bên ngoài nhã gian bỗng vang lên tiếng khóc, một bóng người lảo đảo ngã vào trong.
Người đến có thân hình yểu điệu, cánh tay cầm chiếc rổ đựng đầy hoa, hiển nhiên là một thiếu nữ bán hoa.
Hàng mày cong cong, gương mặt tròn tròn đôi môi đỏ tươi, nàng ta mặc váy áo mộc mạc để lộ thân hình nở nang, dáng vẻ yêu kiều thướt tha giống như một đóa hoa đang chờ người đến hái. Nếu như đi ngoài phố xá, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều khách giang hồ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân xảy ra chuyện. Thiếu nữ hoảng loạn nhào vào phòng, ngoài cửa vang lên những tiến cười hèn mọn, mấy tên sâu rượu phóng đãng đuổi theo nàng vào trong.
Quán rượu vốn là nơi rồng rắn hỗn loạn, mỹ nhân lại có thân phận thấp kém, ai cũng có thể đùa giỡn suồng sã, gặp phải vài tên ác lang cũng là chuyện thường tình, ống tay áo của thiếu nữ bị nắm chặt, hoa dung thất sắc, hai mắt đẫm lệ nhìn Tả Khanh Từ, “Công tử cứu ta!”
Thiếu nữ bán hoa điềm đạm đáng yêu, sóng mắt long lanh nhìn công tử cao quý như thể chàng là vị cứu tinh duy nhất của mình, đáng tiếc vị công tử này không biết có phải đã bị dọa đến choáng váng hay không mà chỉ thờ ơ quan sát không nói một lời.
Tên sâu rượu càn rỡ lôi kéo, xé rách ống tay áo của mỹ nhân, khiến nửa cánh tay trắng muốt của nàng lộ ra ngoài, hoạt sắc sinh hương quyến rũ vô cùng, trong lúc giãy giụa càng phô bày dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, nàng khóc lóc không ngừng, “Cầu xin công tử cứu ta, nô gia nguyện lấy thân báo đáp.”
Giọng nói dịu dàng lay động lòng người, nhưng vị công tử này nếu không phải tâm địa sắt đá thì cũng là kẻ điếc, chàng hoàn toàn không có phản ứng gì.
Mỹ nhân nghiến răng, không cam lòng giãy giụa, tránh thoát khỏi tay tên sâu rượu, mắt thấy nàng ta sắp nhào vào lòng công tử cao quý thì đột nhiên ngửa mặt lên trời, té ngã với một tư thế kỳ lạ, nàng ta đau đớn rên rỉ thành tiếng.
Tiếng kêu sợ hãi mềm mại khiến người ta thương tiếc, mỹ nhân cố gắng ngẩng đầu, muốn túm vạt áo của Tả Khanh nhưng chân nàng lại không khống chế được ngã quỳ xuống đất, tiếng khóc còn chưa kịp cất lên đã phải nuốt xuống giấu trong khoang ngực, gương mặt xinh đẹp trở nên tái xanh.
Tiếng động lớn đã làm kinh động đến một vị hiệp sỹ ngồi ở gian kế bên, trông thấy chuyện bất bình chỉ với hai ba quyền đã khiến mấy tên đàn ông say rượu lăn lộn trên đất, lưu loát giải quyết xong phiền phức còn thuận tiện lườm nguýt Tả Khanh Từ vừa vô dụng vừa sợ phiền phức. Thiếu nữ bán hoa ngồi bên cạnh khóc nấc, được hiệp sĩ tốt bụng nhiệt tình đỡ ra ngoài, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Tả Khanh Từ, ánh mắt tràn ngập oán giận và tủi thân.
Một cành hoa nằm trên mặt đất, giống như người chứng kiến một hồi hỗn loạn.
Tô Vân Lạc vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi đối phương rời đi, nàng khép cửa lại, nhặt cành hoa lên quan sát một hồi. Cành hoa xanh biếc có gai, những cánh hoa đỏ thẫm, nhụy hoa khép nửa, vẻ đẹp mong manh khiến người rung động.
“Vân Lạc đúng là vô tình.” Tả Khanh Từ nở nụ cười sâu xa: “Nếu như Ân huynh ở đây nhất định sẽ ra tay, Vân Lạc lại cuống quít đuổi đi.”
Thiếu nữ bán hoa ngã hai lần là do Tô Vân Lạc gây nên. Nàng ngầm ra tay, lúc ấy trong nhã gian đang lộn xộn, ấy thế mà Tả Khanh Từ lại nhìn thấy rõ ràng, cao thủ bình thường cũng chưa chắc đã có giác quan nhạy bén như vậy. Tô Vân Lạc gảy đài hoa một cái, hỏi ra nghi vấn giấu trong lòng đã lâu: “Công tử không rành võ công nhưng lại có giác quan nhạy bén, hô hấp liễm sâu, vì sao?”
Tả Khanh Từ cũng không giấu diếm, hào phóng thừa nhận: “Trước kia ta ốm yếu, được sư phụ dùng linh được điều dưỡng mấy năm, nếu là người khác ắt hẳn đã trở thành võ lâm thiên kiêu nhưng ta lại chỉ có tai mắt nhạy bén hơn người thường một chút.”
Tô Vân Lạc trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Vì sao công tử không cứu nàng ta?”
Tả Khanh Từ mỉm cười, “Ta là người tay không tấc sắt, mấy tên sâu rượu kia đều là những kẻ hung hãn, sao ta dám tùy tiện hành động.”
Lý do này quả thực qua loa, nhưng Tô Vân Lạc không hỏi nữa, nàng tiện tay vứt cành hoa xuống gậm bàn. Nửa bông hoa va vào mặt đất, trong nhụy hoa có một con bọ màu đen chui ra, người nó cứng đơ nằm im không nhúc nhích.
Hết chương 32.
Chi: Càng lúc càng thích Tả Khanh Từ, thông minh khôn khéo dễ sợ:)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.