Mặt gương sáng loáng phản chiếu tấm lưng trần, Tô Vân Lạc nghiêng đầu quan sát, vết thương nằm xéo trên lưng, giống một một bức tranh được vẽ bằng chu sa, vùng da dưới đầu ngón tay trơn nhẵn dị thường, không còn dáng vẻ dữ tợn như lúc đầu. Nàng đã bị thương rất nhiều lần nhưng vết thương chưa từng lành lại hoàn mỹ đến vậy, thuốc của Tả Khanh Từ vừa cổ quái lại vừa đắt đỏ, quả thực rất linh hiệu.
Tô Vân Lạc khép vạt áo lại, nhìn bộ trang phục nữ tử đặt trên giường.
Nàng do dự một lúc rồi giở bộ quần áo ra mặc vào người, tơ lụa mềm mại áp vào da thịt mang đến cảm giác lạ lẫm vô cùng. Nàng nhìn lướt qua gương mặt thiếu niên ở trong gương, mở hộp đồ mà nàng nhờ người đến địa điểm chỉ định lấy về ra.
Bạch Mạch đứng bên ngoài gõ cửa, trong phòng im lặng một lúc, chợt có một giọng nữ vang lên, “Đợi chút.”
Giọng nói hoàn toàn lạ lẫm, Bạch Mạch thoáng thất thần, cứ ngỡ là người ngoài xâm nhập, hắn giơ tay phá vỡ chốt cửa, bước vào trong phòng.
Ánh nắng ngày hè chiếu xuyên qua giấy dán cửa sổ, căn phòng nửa sáng nửa tối.
Một người ngồi trước án, bàn tay trắng muốt đang cầm bút, an tĩnh nhìn gương tô vẽ.
Mái tóc dài đen nhánh che khuất lông mày và lông mi, hé mở dung nhan mơ hồ, quanh gương mặt của nàng xuất hiện một vòng sáng mở ảo, chóp mũi xinh xắn, khuôn cằm đẹp đẽ, đôi môi đỏ hồng điểm chút ánh sáng, trong căn phòng quẩn quanh khí tức dịu dàng kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tac-tuong-tu/1505630/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.