Buổi họp lớp diễn ra vào bảy giờ tối chủ nhật, Cố Kiều thức giấc vào lúc mười giờ sáng. Không phải cô muốn ngủ nướng, mà là do người nào đó cứ liên tục quấy rầy, nên cô đã ngủ một mạch đến tận mười giờ mới tỉnh.
Chiếc nơ trên bộ đồ đã bị tên “cẩu” kia xé rách mất rồi, lúc này đang vứt trên sàn nhà, dưới chân Cố Kiều. Cô không hiểu tại sao anh lại có thù với mấy chiếc nơ đến vậy.
Trình Chu đang trong bếp chiên bánh trứng cho Cố Kiều, cô đi tới, ôm anh từ phía sau, cọ cọ má vào lưng anh, hỏi: “Anh tiểu Chu, sao anh lại thích mấy chiếc nơ vậy chứ?”
Trình Chu quay đầu lại, mỉm cười nói: “Chỉ cần là đồ em mặc, anh đều thích.”
Cố Kiều cười, thấp giọng nói: “Vậy lần sau em sẽ đổi cái khác.”
Trình Chu quay lại, cong môi: “Lần sau mặc đồng phục cho anh xem nhé, đồng phục cấp ba ấy, anh muốn ngắm em mặc đồng phục.”
Cố Kiều ngẩng đầu nhìn anh một cái, ngay lập tức hiểu ý của anh, cô dùng ánh mắt dò xét, hỏi: “Trước đây, khi còn đi học, có phải anh đã trộm nghĩ đến chuyện đó không?”
Trinh Chu bế Cố Kiều lên, đặt trên bàn bếp, nhìn vào mắt cô, nói: “Ừm, khi đó em ngồi ở vị trí phía trước anh, hễ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, vô cùng ảnh hưởng tới việc học tập của anh.”
Cố Kiều hồi tưởng lại một chút, trong trí nhớ của cô, một anh tiểu Chu vốn dĩ rất nghiêm khắc, vậy mà theo dòng chảy của thời gian lại biến thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/1159962/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.