Cố Kiều cùng Trình Chu ở trong bếp hầm canh gà. Là hầm cho Tần Dịch, dù sao thì cậu ấy cũng là vì cô nên mới bị thương. Trình Chu vừa khuấy nồi canh, vừa quay sang nói với Cố Kiều: “Tuy rằng lần này rất cảm ơn cậu ấy, nhưng em phải luôn nhớ rằng, em là người đã có bạn trai”
Cố Kiều đi tới, ôm Trình Chu từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, nói: “Anh tiểu Chu, trong lòng em chỉ có một mình anh.”
Trình Chu ừm một tiếng, cũng coi như cô khéo miệng.
Anh tắt bếp, múc canh gà vào bình giữ nhiệt, đậy nắp lại, rồi quay người bế Cố Kiều lên, đặt cô lên ghế sofa, hôn một cái: “Lát nữa khi đến nhà Tần Dịch…”
“Không được chỉ nhìn chằm chằm vào người ta.” Cố Kiều mỉm cười, nói: “Em là người đã có bạn trai.”
Ngữ điệu khi nói hoàn toàn là học theo Trình Chu, đến cả ý tứ ghen tuông trong lời nói cũng rất giống.
Trình Chu ngồi bên cạnh Cố Kiều, nghiêng mặt qua nhìn cô, rất lâu sau mới lên tiếng: “Khi ở sân trượt băng, lúc không tìm thấy em, ban đầu anh tưởng rằng điện thoại em bị hỏng, rồi tình cờ bận việc gì đó, sau đó, anh lại nghĩ rằng em bị bọn buôn người bắt cóc.”
“Em có biết bọn buôn người thế nào không, như em, lớn thế này, có thể sẽ bị đem bán đến vùng núi hẻo lánh nào đó làm vợ người ta. Cũng có khả năng sẽ bị bắt đi để bán nội tạng. Vừa nghĩ đến điều này, lúc đó lòng bàn tay anh lạnh ngắt, hận không thể đâm mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/1159947/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.