Chương trước
Chương sau
Tính cả lần trước cãi nhau với Bạch Lục, đây là lần thứ hai Triệu Tịnh quậy phá.

Chuyện hai nữ sinh đóng cửa phòng học để đánh nhau gây huyên náo không lớn nên Lâm Thành chỉ gọi hai người tới văn phòng dạy dô một phen, ngoại trừ viết kiểm điểm thì sau đó cũng chỉ liên lạc với cha mẹ hai bên.
………………………….

Nghê Hàm Hàm kéo Nam Ninh đi làm thẻ cơm sau đó giữa trưa ngay quay lại căn tin ăn cơm trưa.

Cơm trưa chưa ăn được bao nhiêu thì Nam Ninh nhận được điện thoại mẹ gọi tới.

Căn tin nhiều người, tiếng động ầm ĩ nên không nghe rõ bên kia đang nói cái gì. Vì vậy Nam Ninh dùng tay ra hiệu với Nghê Hàm Hàm sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.

Lúc này hai người đang ở tầng hai của căn tin, Nam Ninh đi ra cửa số một sau đó rẽ sang hướng cầu thang, bên này râm mát, người lui tới cũng ít.

"Chủ nhiệm lớp con đã gọi điện thoại cho mẹ nói hôm nay con đánh nhau với người khác."

Nam Ninh ngồi ở trên bậc thang, đặt cằm lên trên đầu gối: “Dạ."

Giọng nói Vương Họa lạnh xuống: “Nguyên nhân?"

"Không có nguyên nhân gì cả.” Nam Ninh cầm điện thoại bằng một tay, một tay khác nhàm chán kéo kéo dây giày: “Thấy cậu ta rất đáng ghét."

"Ninh Ninh, con là con gái, không thể thô lỗ như vậy được, đánh nhau với người khác còn ra thể thống gì nữa?" Vương Họa thở dài: “Ba mẹ cũng không yêu cầu nghiêm khắc với con, chỉ cần con không gây chuyện, yên ổn hết ba năm này là được, đến chút chuyện này con cũng không làm được sao?"

Nam Ninh không có lên tiếng, ngón tay kéo dây giày ra.

Vương Họa: "Ninh Ninh?"

Vốn bụng đã không thoải mái, trước đó lại bị Triệu Tịnh đá mạnh như vậy nên lúc này bụng Nam Ninh đang đau âm ỉ.

Nam Ninh nói: "Mẹ, hôm nay bụng của con..."

Vương Họa cắt đứt cô: “Được rồi, mẹ không muốn nghe con nói nữa, việc này sau khi về nhà bàn lại. Bên này còn có việc, con ở trường học phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện nữa."

"Dạ."

"Tiền có đủ dùng hay không, không đủ thì cứ nhắn tin cho mẹ."

Nam Ninh: "Đủ rồi."

Lúc này có người đi ra, lướt ngang qua bên cạnh cô.

Có một nữ sinh đang ngồi trên cầu thang, nữ sinh kia cúi đầu, mái tóc dài dùng dây buộc lại, để tóc rủ tùy tiện xuống hai vai.

Thỉnh thoảng cô lại dạ hai tiếng với điện thoại.

Khi đến gần nghe rõ được giọng nói của Nam Ninh thì Âu Thần Quang vô thức nhìn sang người bên cạnh.

Cậu ta cũng không hiểu tại sao phản ứng đầu tiên của mình lại là liếc nhìn Bạch Lục, dù biết rất rõ Bạch Lục đối xử rất xa cách với Nam Ninh.

Âu Thần Quang cũng không lên tiếng quấy rầy Nam Ninh, cậu ta đi theo Bạch Lục xuống dưới.

Nghe thấy có người đi ngang qua nhưng Nam Ninh vẫn không ngẩng đầu, hờ hững dạ hai tiếng ứng phó với Vương Họa đầu kia điện thoại.

Lúc cô liếc sang thì thấy một đôi giày đang đi xuống lầu, thuần một sắc trắng.

Hai người đi ngang qua đã xuống tới cầu thang lầu một, Nam Ninh dùng bả vai kẹp điện thoại, hai tay cột dây giày. Tầm mắt cô nghiêng nghiêng đối diện với một ánh mắt đang ngẩng lên từ cầu thang phía dưới.

Trong suốt đen bóng giống như được ngâm trong khí lạnh.

Cuộc trò chuyện bị cắt đứt.

Nam Ninh dời tầm mắt trước cậu ta một bước, vội vàng đứng dậy đi lên lầu.

Âu Thần Quang bên cạnh Bạch Lục nghe được động tĩnh cũng ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói nhỏ: "Vừa rồi người đó là Nam Ninh."

"Ừ.” Nhìn thấy chỗ đó đã không còn người nữa, Bạch Lục thu hồi ánh mắt: “Tớ biết."

……………………………………

Tống Thành Ngạn tìm được Triệu Tịnh trong một quán ăn, cô ta và một nữ sinh khác đang vừa ăn cơm vừa phàn nàn.

Khi nữ sinh kia ngẩng đầu nhìn thấy người đứng sau lưng Triệu Tịnh thì lập tức câm miệng, cẩn thận đẩy Triệu Tịnh ngồi đối diện.

"Làm gì vậy?" Triệu Tịnh kỳ quái liếc nhìn nữ sịnh kia một cái sau đó quay đầu thì bị khuôn mặt sa sầm của Tống Thành Ngạn đang đứng đằng sau dọa sợ.

"Cậu đi theo tớ ra đây." Tống Thành Ngạn lạnh lùng vứt một câu sau đó đi ra ngoài.

Triệu Tịnh lại ngồi ngồi bất động ở trên ghế, nhét một thìa cơm lớn vào miệng.

Ở cửa ra vào, Tống Thành đang dựa vào cửa thủy tinh chờ Triệu Tịnh, thấy cô ta không ra thì không kiên nhẫn xoay người gõ lên cửa thủy tinh sau đó ngoắc hai ngón tay với cô ta.

Nuốt cơm trong miệng xuống, Triệu Tịnh rất không tình nguyện đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu ta đốt điếu thuốc trong tay, Triệu Tịnh vừa mới ra khỏi cửa đã một làn khói theo gió bay tới làm sặc.

"Tại sao bây giờ cậu lại hút thuốc?" Triệu Tịnh che miệng mũi mình lại.

"Ai cần cậu lo, có liên quan gì với cậu không?" Tống Thành Ngạn hếch cằm, đứng thẳng hơn một ít: “Tớ hỏi cậu tại sao hôm nay lại tìm Nghê Hàm Hàm gây chuyện?"

Sau khi Triệu Tịnh nghe lời này thì lập tức tỏ ra thú vị: “Cậu đang hỏi tớ à?"

"Nói nhảm.” Tống Thành Ngạn vứt điếu thuốc, bực bội chà hai cái: “Bình thường không tớ đánh con gái, cũng sẽ không dây dưa không rõ với bạn gái trước cho nên tốt nhất là cậu hãy chọn lúc khác để tới làm phiền tớ, nói không chừng ngày nào đó tớ sẽ thay đổi đánh con gái đấy."

Buổi sáng không chỉ có ba Triệu Tịnh dạy dỗ cô ta qua điện thoại mà ngay cả bạn bè bên cạnh cũng không có ai nói giúp cô ta, bây giờ Tống Thành Ngạn lại bày ra loại thái độ này khiến hốc mắt Triệu Tịnh lập tức đỏ lên.

"Lúc trước cậu đã nói chúng ta sẽ cùng một chỗ nhưng sau đó nói chia tay là chia tay.” Triệu Tịnh không nhịn được rống lên: “Cậu nghĩ tớ là món đồ chơi à! ? Cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của tớ không?"

Tống Thành Ngạn bị tiếng nức nở của Triệu Tịnh hù dọa: “Hey, hey, hey, tự nhiên sao lại kích động như vậy, trước kia lúc cậu chia tay bạn trai cũng không một khóc, hai quậy, ba thắt cổ như bây giờ mà."

Triệu Tịnh: "Lần này không giống!"

"Tớ không quan tâm cậu nghĩ như thế nào, dù sao chia tay chính là chia tay, lúc trước tớ cũng đã nói trước với, nếu chia tay thì đừng dài dòng sướt mướt, rất phiền phức.” Vẻ mặt Tống Thành Ngạn càng thêm không kiên nhẫn.

Triệu Tịnh hít mũi: “Chia tay thì chia tay! Ai thèm dài dòng sướt mướt."

"Vậy được, từ nay về không có việc gì thì đừng có tìm bạn bè của tớ gây phiền phức nữa."

Sau khi nói xong, Tống Thành Ngạn đi về phía Chu Cung Lâm đang đứng chờ cách đó ba mét, Chu Cung Lâm không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì nên khi nhìn thấy Tống Thành Ngạn tới thì hưng phấn vẫy vẫy hai tay.

"Tống Thành Ngạn! Đồ khốn kiếp!" Triệu Tịnh hét lớn với bóng lưng Tống Thành Ngạn.

Tống Thành Ngạn nở nụ cười: “Tớ vốn là không phải là người tốt gì."

Qua hai giây sau.

"Người trong lòng cậu có phải là Nam Ninh không! ?" Triệu Tịnh hỏi lớn.

Lúc này Tống Thành Ngạn đã đi tới trước mặt Chu Cung Lâm, Chu Cung Lâm dùng tay chọc chọc Tống Thành Ngạn, trêu chọc: "Cậu thích chị Nam à.”

Tống Thành Ngạn lập tức cười một tiếng: "Nhàm chán."

Hai người đưa lưng về phía Triệu Tịnh, đi về phía khu phố bên kia, còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy giọng của Triệu Tinh.

"Có phải cậu thích Nghê Hàm Hàm hay không ?" Triệu Tịnh bắt loa tay lên miệng, hét lớn.

Phát hiện người bên cạnh đột nhiên dừng lại, Chu Cung Lâm lập tức quay đầu sang nhìn.

Tống Thành Ngạn nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng quan tâm đến cậu ta."

.

Buổi chiều lại là huấn luyện địa ngục.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Nam Ninh và Nghê Hàm Hàm tìm chỗ yên lặng để ngồi, cách chỗ các cô chưa tới năm mét, Triệu Tịnh và vài nữ sinh khác đang nói chuyện phiếm.

Triệu Tịnh không đến tìm phiền toái, Nam Ninh cũng lười chủ động đi trêu chọc cô ta.

Trên cánh tay có vài chỗ rách da, buổi chiều lại ra mồ hôi khiến chỗ rách hơi đau rát.

Nghê Hàm Hàm mở chai nước sách tưới lên trên cánh tay Nam Ninh sau đó cẩn thận thổi nhẹ lên vết thương.

"Có đau hay không?"

"Khá tốt." Nam Ninh cười trả lời.

Trong lớp có một đám người vây quanh huấn luyện viên nói chuyện phiếm, bên kia trò chuyện khí thế ngất trời khiến chỗ các cô có vẻ yên lặng hơn rất nhiều nhưng rất nhanh đã có người tới phá vỡ sự yên tĩnh này.

Trên thao trường đột nhiên xuất hiện một đám nam sinh mặc quần áo chơi bóng, nguyên một đám nhiệt tình sôi nổi đi về phía Nam NInh.

Trên cổ tay Dương Xuyên Tuân mang một cái băng vận động màu đỏ, trong tay cầm một chai nước lạnh. Nam Ninh ngẩng đầu nhìn anh chàng cao to đang đi tới, hoảng hốt trong vài giây.

"Nam Ninh, còn nhớ anh không?"

Thấy Nam Ninh chau mày thì Dương Xuyên Tuân nhanh chóng trả lời: "Dương Xuyên Tuân, lần trước có mời em ăn cơm."

"À..."

Dương Xuyên Tuân để chai nước lạnh xuống bên cạnh Nam Ninh sau đó cúi người, chống hai tay lên đầu gối, cười lộ ra hàm răng trắng: “Có mệt hay không, có muốn uống chút nước hay không?"

Nam Ninh cũng cười đáp lại sau đó cầm nước trong tay Nghê Hàm Hàm uống mấy ngụm: “Cảm ơn đã quan tâm, em có nước rồi."

Dương Xuyên Tuân nói: "Không cần khách khí." Nhưng vẫn không lấy lại chai nước.

Anh ta đứng thẵng người dậy, Nam Ninh và Nghê Hàm Hàm cũng đứng lên, nhing thoáng qua hai cô có vẻ cực kì nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt Dương Xuyên Tuân.

Đám nam sinh đi cùng với Dương Xuyên Tuân thì đứng ở bên cạnh cười mập mờ trêu ghẹo, thỉnh thoảng lại nói đùa với mấy học sinh mới xung quanh.

Có huấn luyện viên cao giọng hỏi bọn họ có chuyện gì thì có một nam sinh cao cao, ôm bóng rổ cười trả lời: "Không có việc gì, huấn luyện viên, mời đàn em uống nước thôi."

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa huấn luyện viên cũng không quản việc này nên tùy bọn họ.

Nam Ninh lui về sau một bước, tìm một vị trí để không phải mệt mỏi ngẩng đầu sau đó cười hỏi Dương Xuyên Tuân: “Có phải anh muốn theo đuổi em hay không?"

Dương Xuyên Tuân cười: “Đúng vậy."

"A, ngại quá." Nam Ninh nói.

Cô nghiêng người nhìn ra phía sau lưng Dương Xuyên Tuân sau đó chỉ về một phía: “Anh xem, bây giờ em đang theo đuổi người kia, em thích hình mẫu như vậy, không thích anh."

Dương Xuyên Tuân lập tức quay đầu lại nhìn về phía Nam Ninh chỉ.

Dưới ánh mặt trời nóng bức có ba nam sinh đang từ bên ngoài thao trường trở về, một người cực kì trắng, một người béo tròn, người còn lại thì đeo kính.

Bất luận là ai trong ba người này anh ta đều có thể dùng một tay để xách lên.

Dương Xuyên Tuân lơ đễnh, cười hỏi: "Người nào?"

Nam Ninh nhìn Bạch Lục, khóe môi bất giác nở nụ cười: “Là người trắng nhất."

Dương Xuyên Tuân quay đầu lại nhìn Nam Ninh, lúc này cô đang cười rộ lên làm hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ càng thêm đáng yêu.

Sau khi quay lại thì nam sinh rất trắng kia đã đi ngang qua trước mặt bọn họ, gò má cậu ta bị mặt trời làm cho ửng hồng, làn da trắng nõn nhìn không thấy một chút tỳ vết nào.

Nẹ nó, lại bị thua bởi một thằng ẻo lả.

Dương Xuyên Tuân vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi người thì tầm mắt người nọ đột nhiên xẹt qua bên này sau đó nhẹ nhàng dời đi.

Dương Xuyên Tuân chợt cảm thấy giống như vừa uống qua một ngụm nước đá, lạnh từ cổ xuống lồng ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.