Chương trước
Chương sau
Bởi vì sáng ngày hôm sau Bùi Dục còn có việc, nên hai người đã hẹn gặp nhau vào buổi chiều.

Giữa hè sau ba giờ chiều, chính là quãng thời gian ánh mặt trời chiếu mãnh liệt nhất. Ở dưới ánh mặt trời đi nhiều hơn mấy bước cũng đều giống như hóa thành nước bốc hơi đi vậy, cảnh tượng trên đường cái đều là những người vội vã qua đường phần lớn với vẻ mặt uể oải cả người đều là mùi mồ hôi. Trong loại bối cảnh này, người vừa mới từ trong nhà đi ra, vẫn chỉ có một chút mồ hôi lấm tấm như Âu Dương Tĩnh nhìn có vẻ đặc biệt mát mẻ.

Bùi Dục còn chưa xuống khỏi xe đã nhìn thấy Âu Dương Tĩnh đứng dưới tán cây tránh nắng cùng với chiếc ô che nắng màu xanh nước biển kia rồi.

Vừa đúng lúc, cũng không cần phải đổi xe. Bùi Dục kêu lái xe dừng ở ven đường, thò nửa người ra ngoài mà bắt đầu gọi Âu Dương Tĩnh. "Âu Dương Tĩnh! Nhanh lên xe!"

Âu Dương Tĩnh vì muốn nói cho Bùi Dục biết là cô trọng sinh, dùng cả một đêm nghĩ lời dạo đầu. Kết quả bị một tiếng gọi đột nhiên xuất hiện của Bùi Dục, dọa cho những gì đã được chuẩn bị tốt bay mất không còn một lời.

"Đi đâu?" Mông cô vừa mới đặt ngồi vào trong xe, sư phụ lái xe liền nhấn chân ga một bước chạy đi.

"Uống trà chiều. Mình có biết một cửa hàng không tệ lắm." Bùi Dục nói xong, lại báo một địa chỉ cho sư phụ lái xe biết. Chỗ uống trà chiều cách chỗ ở của Âu Dương Tĩnh không có xa, hơi mười phút là đã gần đến. Đó là một khu dân cư lân cận gần phố buôn bán, bởi vậy phần lớn tầng một đều được cải tạo lại thành cửa hàng để cho thuê. Bùi Dục đưa cô đến một quán cà phê có vẻ hơi dựa vào bên trong, sau khi xuống xe vẫn còn phải đi dọc theo đường nhỏ đi vào bên trong rẽ mấy lần nữa.

"Làm sao cậu có thể biết được chỗ này?" Một địa phương ít người biết đến như vậy... Âu Dương Tĩnh nhìn tiệm cà phê tận cùng của con đường nhỏ, nuốt xuống nửa câu còn lại.

"Đẹp không?" Bùi Dục hỏi.

Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhỏ giọng cảm tán: "Giống như đồng thoại vậy." Hoa tường vi cành lá rậm rạp vây quanh sân, trong một mảng màu xanh lục thẫm xen lẫn với những bông hoa tường vi có màu sắc trắng nõn nở vô cùng tươi tốt, mà chỗ hoa nở đẹp nhất cũng chính là cổng vòm đi vào trong sân vườn nhỏ kia, những đóa hoa nhiều đến mức gần như che hết tất cả cành lá luôn.

Bùi Dục nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt cô, cười dắt tay cô, hai người vai kề vai đi dưới cổng vòm cây tường vi kia vào bên trong. Thời điểm Âu Dương Tĩnh lấy lại tinh thần, thì đã được Bùi Dục nắm tay đi lên lầu hai rồi, ngồi xuống một chiếc bàn tròn nhỏ ở trong một góc. Trong quán được bố trí cùng một phong cách với cái sân nhỏ ở dưới, cũng đều là một giấc mơ mang theo phong cách đồng thoại.

Thời điểm chờ bà chủ quán cầm menu đi qua, Âu Dương Tĩnh lấy cây tăm được trang trí như hình ngựa gỗ nhỏ, lấy đến để giảm bớt sự bất an ở trong lòng. Muốn cô ngồi ở một nơi giống đồng thoại như vậy nói chuyện đời trước với Bùi Dục sao? Nên mở miệng như thế nào mới tốt đây?

Chính trong lúc do dự, chủ quán bưng đến hai cốc nước chanh cùng với một tờ menu đến. Bùi Dục chỉ vào một chiêu bài lớn hỏi Âu dương Tĩnh: "Cái này như thế nào?"

"Món bánh ngọt ba tầng của Anh... Không cần, nhiều lắm đó, mà lại còn đắt tiền nữa." Âu Dương Tĩnh vừa mới nói xong, chủ quán liền cười hỏi: "Hai vị cũng có thể thử món mới ra năm nay của chúng tôi, Luyến Khúc Ngày hè. Hai tách trà quả ô mai, một phần bánh ô mai bơ chà bông, bây giờ vẫn còn đang vào thời gian phổ biến, giá cả cực kỳ ưu đãi..."

Bùi Dục vãn còn nhìn Âu Dương Tĩnh đã lật menu coi giá cả thì bất giác nở nụ cười, ngược lại khi đề cập đến vấn đề tiền bạc cô lại không bận tâm đến vấn đề mặt mũi. Sau khi so sánh một phen, phát hiện chủ quán không có lừa gạt bọn họ, quả nhiên phần ăn này so về giá cả thì là lựa chọn tốt nhất. "Những món này cậu đều ăn được sao?" Âu Dương Tĩnh hỏi Bùi Dục, sau khi nhận được đáp án khẳng định liền chọn phần ăn này. "Vậy lấy cái này đi."

"Được, xin chờ một lát." Chủ quán cầm menu đi chuẩn bị trà bánh cho bọn họ.

Lúc này Âu Dương Tĩnh mới ý thức được vừa rồi khi ở trước mặt Bùi Dục cô lại đi so sánh giá cả của tất cả các món, hành động đó thật sự là mất mặt hết sức mà. Theo bản năng cầm lấy menu che mặt lại.

"Phốc" Bùi Dục cười thành tiếng, đưa một bàn tay ra lấy quyển menu xuống: "Không phải vừa rồi cậu rất dứt khoát hay sao? Hiện tại có gì mà phải xấu hổ?" Anh tiến sát lại gần nói.



Cái bàn này vốn không có lớn, Bùi Dục lại cao, cơ thể chỉ cần hơi nghiêng về phía trước một chút là có thể lại gần được cô. Âu Dương Tĩnh theo phản xạ có điều kiện mà lùi lại. Nhưng mà lần này Bùi Dục lại không có tức giận, lại không hiểu đang nghĩ gì mà cười nhẹ một tiếng, rồi mới thu người lại.

Trong lòng Âu Dương Tĩnh vẫn kêu khổ, có trời mới biết không hiểu tại sao không khí hôm nay lại đột nhiên ngọt đến mức làm cho người ta ngán muốn chết, thế này thì một lúc nữa làm sao cô có thể mở miệng được? !

Cửa hàng cũng không có nhiều người, cho nên những món được gọi được bưng lên rất nhanh, sau khi đồ ngọt cùng trà được bưng lên, đột nhiên Bùi Dục nói: "Có cái gì muốn nói thì cứ nói đi, khách khí với mình làm cái gì?"

Âu Dương Tĩnh không tập trung khuấy quả ô mai ở trong chén trà lạnh, Bùi Dục thình lình lên tiếng làm cho cô muốn nhảy dựng lên, thìa đụng phải viền trên của chiếc cốc liên tiếp tạo ra âm thanh leng keng cạch cạch.

"Từ lúc gặp mặt tới giờ đã luôn mất hồn mất vía, mình cũng không có mù." Bùi Dục nói, anh vốn nghĩ tới không biết có phải Âu Dương Tĩnh nghĩ thông suốt nên muốn nói "lời tâm tình" với anh hay không, kết quả nhìn thấy dáng vẻ của cô như hồn bay lơ lửng trên không vậy, không giống như muốn nói lời tâm sư, mà ngược lại giống như gặp phải chuyện không biết phải mở miệng như thế nào.

Âu Dương Tĩnh cầm lấy thìa, uống một hớp trà lớn. Nước đá lành lạnh theo một đường làm yết hầu lạnh như băng chảy vào trong bụng, lạnh đến mức làm cô run lên một cái, cả đầu giống như thanh tỉnh hơn rất nhiều.

"Nước lạnh uống nhanh như vậy sẽ làm tổn thương dạ dày!" Bùi Dục cách bởi một cái bàn vỗ cô một phen. Thời điểm anh còn muốn tiếp tục lải nhải, Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Bùi Dục" Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng cắn chữ lại vô cùng rõ ràng: "Cậu có tin tưởng vào việc trọng sinh không?"

Cô vừa dứt lời, đồng tử của Bùi Dục đột nhiên phóng đại, trái tim không thể khống chế được mà nhảy dựng lên thật mạnh. Anh chấn kinh nhìn Âu Dương Tĩnh, vậy mà trong nháy mắt không biết nên trả lời như thế nào.

Nhìn thấy phản ứng anh bị dọa không ngoài dự kiến của cô, ngược lại Âu Dương Tĩnh đã tỉnh táo trở lại. "Mình cảm thấy chúng ta đến ngay cả việc trao đổi thân thể cũng đều đã trải qua, thì việc cậu tin tưởng có thể trọng sinh cũng có vẻ dễ dàng hơn nhiều chứ." Nói xong cô lại từ từ cúi đầu, vừa nói chuyện vừa quậy những viên đá trong chiếc cốc.

Ở một địa phương anh không biết, Âu Dương Tĩnh lớn lên trong những lời đồn đại, mắt thấy thành tích học tập khá tốt, chỉ cần chịu đựng mấy năm có thể thi vào trường học thật lớn, là có thể có được một khởi đầu mới. Nhưng thời điểm đầy hi vọng đó lại bị người mẹ ruột của cô bóp chết từng chút một. Vạn Bình giống như một ma quỷ ở trong địa ngục độc ác, không chút lưu tình chặt gãy cánh chim của con gái, có ý đồ muốn kéo cô cùng chìm sâu vào trong bóng đêm nặng nề.

Bùi Dục ngồi ở đối diện cô, nhìn cô giống như một người đang kể lại một câu chuyện mà cô gặp được ở đời trước vậy, trong lòng đã loạn thành một đoàn, thần kinh thắt lại, căng lên đầy đau nhức.

Đặc biệt khi Âu Dương Tĩnh nói, cô như thế nào bị Vạn Bình lừa gạt tiến vào hội sở, như thế nào bị người bà ta tìm đến mạnh mẽ cởi hết quần áo ra để chụp ảnh, lại bởi vì do loại cán dao này đang nằm trong tay Vạn Bình mà không dám báo cảnh sát, khi đó chỉ có thể ngoan ngoãn để cho Vạn Bình giày vò, trong đôi mắt của Bùi Dục gần như muốn bốc lửa, bàn tay vẫn luôn cầm lấy ly nước lạnh nhưng đều không có một chút cảm giác lạnh lẽo nào.

"Sau cùng lần đó vào thời điểm Vạn An đến bắt mình chắc là nghĩ muốn làm cho mình hôn mê rồi đưa đến cho cái người anh Lâm già đó chơi đùa đi." Âu Dương Tĩnh nói xong, lộ ra một nụ cười vô cùng thương tâm: "Đáng tiếc, bà ta không thể thực hiện được. Mình đã chết rồi."

Bùi Dục chỉ cảm thấy sợi dây cuối cùng ở trong lòng đột nhiên "Bực" một tiếng, bị cắt đứt rồi. "... Cậu... Khi đó có cầu cứu với người qua đường không..." Giọng nói của anh lúc nói ra có chút chan chát, rũ mắt xuống không dám nhìn biểu cảm của Âu Dương Tĩnh.

"... Không có." Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Mình đặc biệt sợ bà ta sẽ công bố những ảnh đã chụp mình ra bên ngoài... Mà cho dù có cầu cứu cũng vô dụng, nhất thời trốn tránh thì có lợi ích gì cơ chứ, chỉ cần nghĩ đến những ảnh chụp có trong tay bọn họ thì mình đã không dám phản kháng rồi..." Cô nói xong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bùi Dục: "Đừng nghiêm túc như vậy, đối với mình, những chuyện này đều đã là chuyện kiếp trước rồi... Đúng rồi, sao cậu có vẻ không kinh ngạc như vậy. Cậu không có nghi ngờ câu chuyện này là mình bịa ra sao?"

"Bịa ra chuyện này? Vậy thì vì sao cậu lại khóc?" Bùi Dục hỏi.

Âu Dương Tĩnh ngẩn ra, không tự chủ mà đưa tay sờ lên mặt, một mảnh lạnh lẽo. Đời trước bị đám Vạn Bình dày vò đến mức không còn cảm xúc, còn tưởng rằng cho dù Vạn Bình đối xử với cô như thế nào thì cô cũng không thể khóc được. Thì ra cô vẫn có thể vì những chuyện này mà khóc sao? Trọng sinh một lần, hình như cô đã trở nên yếu ớt đi rồi.

"Lúc nào thì cậu đã... Trọng sinh?" Bùi Dục đầy gian nan hỏi, hô hấp không tự giác mà có chút nặng nề.



"Chắc là trước khi đổi cơ thể..." Âu Dương Tĩnh suy nghĩ: "Nhưng mà khi đó nghĩ tới đời trước chỉ là một giấc mơ. Hoàn toàn nhớ lại là tối hôm đó sau khi bọn lưu manh đuổi theo đánh."

Khó trách...

Bùi Dục theo mốc thời gian mà cô đã nói nhanh chóng nghĩ lại thì phát hiện thái độ của Âu Dương Tĩnh đối với anh đột nhiên thay đổi thật sự là bắt đầu từ buổi tối hôm ấy. Đáng tiếc là anh vẫn cho rằng Âu Dương Tĩnh vì chuyện ngày đó đã gây ra kích thích quá lớn dẫn tới việc cô thay đổi.

"Bùi Dục... Chúng ta chia tay đi..." Ngay tại lúc Bùi Dục đang rơi vào những hồi ức, Âu Dương Tĩnh đốt nhiên ném tới một câu.

Bùi Dục chấn kinh ngẩng đầu, thấy trên gương mặt Âu Dương Tĩnh vẫn còn nước mặt, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng.

"Cậu nói cái gì?" Bùi Dục máy móc lặp lại.

"Chúng ta chia tay đi. Cậu xem, kỳ thật mình có cha mẹ ruột như vậy, trong nhà cũng nghèo. Thấy thế nào cũng đều không phải là người cùng chung một thế giới với cậu. Ngay cả khi hiện tại không có nói ra, về sau chúng ta cũng sẽ có một ngày phải như vậy. Không bằng để cho mình nói trước đi, coi như giúp mình giữ lại một chút tự tôn ít ỏi cuối cùng đi." Âu Dương Tĩnh nói xong trong một hơi, hốc mắt vừa mới khô bỗng nhiên lại bắt đầu chua xót, cô không thể không cúi đầu che dấu.

"Cậu bảo mình ra đây, nói một đống chuyện như vậy chính là để muốn nói chia tay với mình sao?" Giọng điệu Bùi Dục không tốt. "Vì sao cậu lại không hỏi xem ý kiến của mình là thế nào?" Cuối cùng anh cũng buông cái ly ra, lúc này mới cảm nhận được bàn tay đã lạnh đến mức không còn cảm giác nữa rồi.

Âu Dương Tĩnh cúi đầu không nói. Bùi Dục mạnh mẽ giữ chặt cô, bức cô ngẩng đầu lên. "Rõ ràng cực kỳ thương tâm nhưng vì sao khi nói tới bản thân lại thiếu tự tin như vậy? Âu Dương Tĩnh vẫn luôn mạnh mẽ cố gắng vươn lên mà mình quen biết đâu rồi? Đời trước cậu bị bà ta hành hạ như vậy mà vẫn còn có thể kiên trì bảo vệ thành tích học tập ở trong top năm mươi, đời này cậu không gặp phải những chuyện này nhưng ngược lại cậu lại không có dũng khí như vậy sao? Rõ ràng chúng ta cùng sinh hoạt trong một thành phố, có một tương lai triển vọng ở phía trước, về sau còn thể được học chung cùng một phòng học, tại sao lại là người không cùng một thế giới chứ? !" Bùi Dục liên tiếp đặt ra những vấn đề, hỏi đến mức Âu Dương Tĩnh hoa mắt chóng mặt, sự chua xót ở hốc mắt lại càng ngày càng nhiều hơn.

Bùi Dục nghỉ ngơi lấy hơi, còn nói thêm: "Thật ra mình..." Vừa mới mở đầu thì phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, mấy cô gái nhỏ cười nói đi tới. Bùi Dục lập tức buông lỏng Âu Dương Tĩnh ra. Cũng đã nuốt câu nói chính mình cũng trọng sinh vào luôn trong bụng. Bỏ lỡ thời điểm kích động, bất chợt anh cũng đã đánh mất dũng khí thẳng thắng với cô.

Trong trí nhớ của Âu Dương Tĩnh không có anh, không biết là cô rộng lượng lựa chọn tha thứ cho anh, hay vẫn là từ lần đầu tiên đã không nhận ra anh. Nhưng mà có một điểm duy nhất anh có thể khẳng định, bất kể là do loại nguyên nhân nào thì anh cũng không muốn buông tay cô.

"Rõ ràng cậu cũng thích mình. Đừng nói chia tay không được sao?" Bùi Dục dịu dàng nói.

Âu Dương Tĩnh nhìn anh, không biết nên nói cái gì cho phải. Cô đã nói chuyện đời trước rõ ràng như vậy, chỉ là muốn cho Bùi Dục một cơ hội để hối hận, nếu anh không cần cô, cô hoàn toàn có thể lý giải được. Nhưng mà Bùi Dục...

Nước mắt rơi từng giọt một, không thể tiếp tục kìm nén lại được nữa rồi. Âu Dương Tĩnh không hề quan tâm đến trong quán còn có những người khác, mặt nạ "lạnh lùng" vừa mới được đeo lên đã trực tiếp vỡ tan trước mặt Bùi Dục. Bởi vì đời này được yêu nên cô đã thật sự trở nên yếu ớt rồi, giống như những đứa trẻ vào lúc đang khóc càng có người dỗ dành thì lại càng khóc lợi hại hơn nữa.

"Được rồi được rồi, người ta đều đang nhìn chúng ta đó, giống như là mình đang khi dễ cậu vậy." Bùi Dục thấy cô khóc hơi lâu, sợ cô khóc đến mức mắt sẽ bị thương.

Nước mắt của Âu dương Tĩnh biến mất, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân dẫn đến chuyện cô "Thẳng thắn" như vậy...

"Bùi Dục... Nhưng mà mình đã viết những chuyện xảy ra ở kiếp trước rồi gửi cho cảnh sát..." Cô thật cẩn thận nói.

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.