"Có phải cảnh sát đã tìm đến cậu rồi hay không?" Sau khi Bùi Dục biết được việc cô gửi thư trên mạng thì không hiểu sao có chút nhức đầu.
"Uhm" Âu Dương Tĩnh có chút chột dạ. Thời điểm viết bức thư kia cô chỉ một lòng một dạ nghĩ tới việc đưa Vạn Bình vào ngục, căn bản không có suy nghĩ nhiều đến như vậy, sau khi bức thư kia được gửi ra ngoài cô mới ý thức được việc gửi thư tố cáo bằng cách che dấu như thế này thật ra giấu tên hay không cũng không có gì khác nhau.
"Cho mình xem cậu đã viết những gì, còn bản nào không?" Bùi Dục lấy lại bình tĩnh, đưa tay về phía cô muốn lấy điện thoại di động.
Âu Dương Tĩnh vội vàng lấy điện thoại di động ra, sau khi mở phần tài liệu đó ra thì đưa di động cho Bùi Dục.
Vốn dĩ Bùi Dục lo lắng Âu Dương Tĩnh khi đang kích động có khả năng sẽ viết những gì đời trước mình đã trải qua, nhưng mà khi nhận lấy di động thì phát hiện thông tin mà Âu Dương Tĩnh viết cũng không phải là một bức thư kể khổ như anh đã tưởng tượng, thậm chí có thể nói phương pháp xử lý của cô có vẻ rất thông minh. Cũng không có nói rõ thời gian cụ thể xảy ra những sự kiên kia, chỉ nói ra tổ chức đứng sau lưng Vạn Bình là ở trong hội sở kia, cùng với vị trí cameras được giấu ở trong phòng học, cùng với việc trong tay người phụ trách của bọn họ có một danh sách tên những thiếu nữ bị hại, lại thêm thủ đoạn bọn hắn dụ dỗ thiếu nữ và việc Vạn Bình có đam mê thích xem việc giết những gia súc cùng gia cầm một cách kỳ lạ.
Mà Âu Dương Tĩnh miêu tả một cách rất khách quan, thay vì nói là một người trong cuộc tự kể lại thì chẳng bằng nói rằng cô không giống như một người bị vùi lấp ở trong đó mà giống một người đứng xem kể lại mà thôi.
Nhưng mà khi bình tĩnh miêu tả như vậy lại làm cho Bùi Dục lạnh cả người, anh cũng thật không ngờ, đã là thế kỷ thứ hai mươi mốt rồi, ở tại một thành phố có kinh tế phát triển vậy mà lại còn một mặt tràn ngập tội ác đầy ghê tởm như vậy.
Những cái "Người trong tổ chức này" tìm những thanh niên có diện mạo đẹp trai đi câu dẫn những thiếu nữ, giả làm phú nhị đại cùng các cô ấy yêu đương, lừa gạt các cô ấy lên giường, lại còn chụp ảnh giường chiếu khỏa thân cùng quay video nữa, rồi lấy những thứ này làm cán dao dùng để áp chế các cô ấy, làm cho các cô ấy đi "hầu hạ" những người đồng ý ra giá cao để "Chơi đùa" với những cô bé, thậm chí còn bức các cô ấy "giới thiệu" bạn học cùng bạn bè đến làm cùng nữa...
Mà nguyên nhân Âu Dương Tĩnh có thể tạm thời không bị ép đi "tiếp khách" chính là Vạn Bình có ý muốn giữ lại tấm thân xử nữ cho cô để có thể đưa cho ông chủ của hội sở là Lâm tiên sinh để cho hắn tìm niềm vui. Còn mặt khác chính là bà ta đặc biệt thích xem người khác vùng vẫy trong tuyệt vọng trước khi hoàn toàn lưu lạc vào trong bóng tối.
Nghĩ vậy, Bùi Dục chỉ cảm thấy hít thở không thông, giống như anh lại thấy được một ánh mắt sau cùng của Âu Dương Tĩnh vào kiếp trước vậy, cái loại ánh mắt lạnh lùng đờ đẫn này, vốn không nên xuất hiện trên người của cô! Rõ ràng cô là một người luôn hăm hở cố gắng tiến lên như vậy, cô nên giống như hiện tại cho dù là khóc thì ánh mắt cũng vô cùng sinh động.
Anh nhớ lại, khi ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tĩnh thì cũng thấy Âu Dương Tĩnh đang nhìn anh, giữa hai hàng lông mày tràn ngập lo lắng. Lúc này anh mỉm cười với cô, trấn an nói: "Đừng lo lắng, những gì cậu viết đầu là sự thật, không có tồn tại vấn đề làm giả chứng cứ."
"Mình không lo lắng chuyện làm giả chứng cứ..." Âu Dương Tĩnh lắc đầu, hiện tại vấn đề lớn nhất của cô chính là đời này ngay từ đầu cô không có xuất hiện gần hội sở kia, cô hoàn toàn không có cách nào giải thích rõ ràng với người khác về những tin tức này cô đã lấy được từ đâu. Ngoại trừ việc đó ra cô còn lo lắng sau khi Bùi Dục biết được chuyện này sẽ cảm nhận như thế nào về cô...
Được rồi, ít nhất đến hiện tại biểu hiện của Bùi Dục cũng coi như là bình tĩnh.
Âu Dương Tĩnh áp chế sự lo lắng ở trong lòng, tiếp tục nói: "Thật ra ngày đó mình đã không còn tỉnh táo nói với cảnh sát rằng những tin tức này đều là mình nghe được từ một người bạn..."
"Bọn họ hỏi những vấn đề gì? Cậu còn nhớ rõ không?" Xem ra Bùi Dục đã hiểu được sự lo lắng của Âu Dương Tĩnh. Anh đã hiểu, hiện tại việc an ủi đều kém xa rất nhiều khi so với thái độ của anh. Chỉ có khi anh biểu hiện đủ bình tĩnh, hoàn toàn không để ý tới những chuyện đã xảy ra với cô ở đời trước thì mới có thể làm cho Âu Dương Tĩnh dần dần yên tâm.
Giống như những gì anh đang suy nghĩ, nét mặt của anh lúc này cũng giống với ngày thường đã làm cho những lo lắng trong mắt Âu Dương Tĩnh chầm chậm giảm xuống không ít. Cô nói ra những vấn đề mà ngày đó cảnh sát đã hỏi cô, cùng với lúc đó cô đã trả lời như thế nào cho Bùi Dục nghe.
Bùi Dục nghe xong trầm ngâm một lúc, nói: "Mình nghĩ rằng cậu không cần phải quá lo lắng đâu. Mình cảm thấy khi họ hỏi cậu những vấn đề này thì cảnh sát cũng đa nắm chắc phần lớn những thông tin mà cậu cung cấp rồi, bọn họ tìm đến cậu chỉ là chứng thực, so sánh những thông tin cậu cung cấp với những thông tin mà họ đang nắm giữ mà thôi. Nếu như muốn cậu nói tới nơi biết được tin tức, vậy người bạn kia thật ra cũng có thể là mình..."
"Cậu? ! Cậu đang đùa cái gì vậy, làm sao có thể nói là cậu được? ! Cho dù cậu muốn bảo vệ mình thì... Cậu, có phải cậu biết chuyện gì hay không?" Âu Dương Tĩnh vốn đang kinh ngạc kêu thành tiếng, sau đó không có nhìn thấy trong mắt Bùi Dục một chút nào là giống như đang nói đùa thì đã thay đổi giọng điệu.
Bùi Dục thừa nhận: "Đương nhiên là biết một chút. Trước kia mình đã nhờ người điều tra về Vạn Bình, bọn họ đã điều tra ra hội sở kia, tuy về sau người nọ từ chối nói cho mình biết kết quả họ điều tra được, nhưng mình đã hack máy tính của bọn họ... Cho nên..."
"? !" Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh đầy kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ mà cô không biết tới Bùi Dục lại có thể làm nhiều chuyện như vậy! "Vì sao?" Âu Dương Tĩnh thốt ra, vì sao lại để tâm đến chuyện của cô như vậy...
Bùi Dục cho cô một vẻ mặt "Có phải cậu bị ngốc hay không?"
Âu Dương Tĩnh sống chết lắc đầu, đè nén toàn bộ vô vàn cảm xúc ở trong lòng xuống, hỏi Bùi Dục: "Cậu tìm người điều tra bà ta từ khi nào? Có phải từ sau lần gặp bà ta ở công viên hay không?"
"Cũng không sai biệt lắm." Tuy chuyện anh ủy thác Hà Nhuế điều tra Vạn Bình sớm hơn nhưng tới cùng anh vẫn không có dũng khí thẳng thắn với Âu Dương Tĩnh, đành phải mập mờ tránh né. "Bà ta quá không bình thường, lúc ấy mình chỉ cảm thấy nếu bà ta bị tống vào tù thì cậu mới có thể hoàn toàn an toàn. Cho nên mới muốn tìm người điều tra xem bà ta có tội nào bị ghi lại hay không, vậy mà không nghĩ tới lại có thể câu được con cá lớn như vậy."
Nghe Bùi Dục nói như vậy, trước đó Âu dương Tĩnh từng mơ hồ suy đoán một chuyện thì lập tức hiểu ra rất nhiều."Có phải con trai anh họ của ba mình cũng như vậy mà tiến vào tù hay không? Mình nghe nói vốn dĩ người bị hại đã đồng ý giải quyết riêng nhưng kết quả không bao lâu lại đổi ý... Lúc ấy cậu cũng tìm người đi điều tra anh ta sao?"
Bùi Dục không có phủ nhận, chỉ hỏi cô: "Làm sao mà cậu biết?"
Âu Dương Tĩnh chỉ vào chính mình: "Cậu đã quên là mình trọng sinh rồi sao? Đời trước mình là do bọn họ hại nên không thể tham gia được cuộc thi lựa chọn kia. Đời trước người anh họ kia của mình cũng không có phải ngồi tù."
Bùi Dục nghe xong cũng gật đầu, nghĩ thầm khó trách vào thời điểm tham gia tập huấn cũng không có gặp được cô. Nghĩ tới điều đó anh lại cảm thấy quyết định của chính mình thật sự quá chính xác.
"Mình cũng không biết phải cảm ơn cậu như thế nào nữa..." Âu Dương Tĩnh cắn môi, đôi mắt ngập nước nhìn Bùi Dục.
Bùi Dục nhìn thấy tâm tình của cô đều đã được hóa giải, trong lòng lại nghĩ nếu như Âu Dương Tĩnh biết được anh cũng trọng sinh thì không biết cô còn có thể nói những lời này hay không.
Vì thế anh vẫn cực kỳ sợ thay đổi đề tài: "Mình cũng sẽ gửi cho bọn họ một phần báo cáo có nội dung trùng hợp với nội dung họ điều tra được. Tuy mình cảm thấy cảnh sát sẽ không gọi cậu thêm một lần nữa nhưng mà cậu vẫn nên ghi lại một lần. Nhỡ đâu có người hỏi thì cậu cứ giao cho mình, đỡ để cho bọn họ cảm thấy người bạn mà cậu đã nói chính là cậu, tuy chưa từng xảy ra nhưng tóm lại vẫn không tốt lắm." Nói xong, anh trả lại điện thoại cho Âu Dương Tĩnh.
Nếu như người cậu cả nhiều chuyện kia của anh nhận định Âu Dương Tĩnh có một quãng thời gian như vậy thì sau khi vụ án này kết thúc, không biết ông sẽ tố cáo như thế nào với ba mẹ của anh nữa.
Âu Dương Tĩnh nhận lại điện thoại rồi lên tiếng trả lời được, lại nhìn không được mà cắn môi một cái, đầy do dự hỏi Bùi Dục: "... Bùi Dục, cậu thật sự không cảm thấy khi ở cùng với mình rất kỳ quái sao? Dù sao mình cũng là một người trọng sinh, chỉ có bên ngoài là là học sinh trung học nhưng bên trong thật sự đã mười tám tuổi rồi... Mà còn còn những loại chuyện... Mình từng đã trải qua - - Mặc dù không phải là chuyện kiếp này nhưng cậu thật sự không để ý sao?"
Bùi Dục thấy ánh mắt cô thật cẩn thận nhìn về phía mình cùng với đó là một chút tự ti không thể nào che giấu được, trong lòng khó chịu giống như bị kim đâm vậy, hận không thể lập tức nói cho cô biết anh cũng là người trong sinh, anh chính là Bùi Dục năm đó thờ ơ nhìn cô đi vào chỗ chết!
"Mình đương nhiên để ý." Bùi Dục nhìn chằm chằm vào cô gằn từng tiếng một.
Sau đó không ngoài dự đoán trong nháy mắt trên mặt Âu Dương Tĩnh xuất hiện biểu cảm bi thương, tuy nhiên rất nhanh cô đã dùng nụ cười mạnh mẽ chống đỡ để che dấu. "Vậy chúng ta..."
Cô vừa mới mở miệng, Bùi Dục đã lập tức cắt ngang lời cô: "Đích thực là mình có để ý, vì sao đời trước mình không quen biết cậu sớm hơn một chút."
Nói xong anh liền vội vàng thay Âu Dương Tĩnh lau đi những giọt nước mắt rơi xuống của cô. "Ở đâu ra mà nhiều nước mắt như vậy? Hiện tại không phải chúng ta rất là tốt sao? Hơn nữa cậu đừng có quan tâm đến tuổi tác, cậu mới cao đến chỗ này của mình mà còn giả bộ làm người lớn sao?" Anh nói xong thu tay lại đặt trước ngực mình so sánh một phen.
Nhất thời Âu Dương Tĩnh nín khóc, đưa tay đánh anh một cái: "Nói bậy! Làm gì có thấp như vậy! Cũng không phải là người lùn. Mà gần đây mình đã cao hơn một chút rồi!"
"So thì so!" Âu Dương Tĩnh đứng lên. Bùi Dục cũng đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngay vào lúc Âu Dương Tĩnh đưa tay đặt lên trên đỉnh đầu khoa tay múa chân về phía người anh thì bất thình lình ôm chặt lấy cô.
"Uhm, thật sự cao hơn rồi." Bùi Dục dán sát vào vành tai cô rồi nói, vừa dứt lời đã nhanh chóng buông cô ra.
Âu Dương Tĩnh bị anh ôm làm cho tim đập rộn len, sau khi được buông ra lại vẫn sững sờ nhìn anh, nước mắt cũng đều đã ngừng rồi.
Bùi Dục không nhịn được mà nhéo má cô một cái: "Đừng khóc, xem ra ôm ấp vẫn có tác dụng rất tốt đó. Về sau nếu cậu lại khóc thì mình sẽ ôm cậu..."
"A! Bơ đều đã tan chảy rồi!" Âu Dương Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác kinh ngạc kêu lên trở về chỗ ngồi, đưa tay múc một miếng bánh có chút bơ đã bị tan chảy, giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời mà Bùi Dục đã nói. Nhưng mà viền tai hồng hồng đã bán đứng cô rồi.
====
Tuy Vạn Bình đã trốn được một đoạn thời gian những vẫn vị cảnh sát bắt ở chợ của thành phố H.
"Lão Trình, ông thật giỏi a, vậy mà lại nghĩ đến việc cô ta sẽ đi đến chợ gia cầm để xem người khác giết gia cầm." Người đồng nghiệp học tâm lí học vỗ vai cậu cả.
Cậu cả nhìn Vạn Bình bị áp giả tiến vào xe cảnh sát rồi lắc đầu nói: "Tôi đâu có dự đoán được, là có người nhắc nhở thôi."
"Là cô bé viết bức thư giấu tên kia sao?" Đồng nghiệp hỏi.
"Còn có thể là ai." Cậu cả nói. Tóm được Vạn Binh thì những nhân vật chủ chốt của vụ án cơ bản là đều đã đủ cả, cuối cùng sau khi kết án ông cũng có thể nhắc nhở em gái cùng em rể chú ý quản giáo cháu ngoại trai một chút rồi, cho dù yêu sớm thì cũng không thể tùy tiện làm càn được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]