“Lão thái gia, lão thái gia, người có khỏe không?... A Đại...” Một người trung niên mang vẻ mặt tang thương len lén chạy vào trong gian nhà, nhỏ giọng kêu.
“A, Trần đại thúc!” Ngốc Tử quay đầu vui mừng kêu.
“Xuỵt, A Đại, Đại Tráng tới tìm ngươi.” Người trung niên kia nhanh chóng nói.
“Thực sao!” Ngốc Tử vui mừng kêu.
“A Đại, cháu nhỏ giọng một chút đi, nếu như để mẹ bọn họ nghe được... Mẹ ngươi không cho chúng ta mở cửa, hiện giờ không biết hắn còn ở bên ngoài không...”
“Ta đi mở cửa!” Ngốc Tử liền hướng ra ngoài cửa đi.
“Này, cháu không sợ mẹ cháu đánh cháu sao!” Trần đại thúc kéo Ngốc Tử nói.
“Đỡ ta đứng lên, ta đi!” Ngô lão thái gia nãy giờ vẫn không lên tiếng từ trên giường nằm nửa người dậy nói.
“A, lão thái gia, ngài tỉnh rồi...” Người trung niên trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng kêu.
“Ông nội, cháu đi là được rồi!” A Đại đỡ lấy Ngô lão thái gia lo lắng nói.
“Đỡ ta đứng lên! A Đại, khụ khụ...” Ngô lão thái gia kiềm chế âm thanh ho khan.
Trung niên họ Trần là người làm ở nhà Ngô gia, giúp Ngô gia trồng trọt đã hơn mười năm, trước đây còn lão thái gia và lão thái thái, ba hắn cả ngày chỉ biết đàn hát rượu chè đánh vợ đánh con, mẹ của hắn bệnh nặng, trong nhà nghèo đến cả cái chiếu cũng không có, khi đó Ngô gia vừa mới mướn mấy người làm, Ngô lão thái gia liền ứng cho hắn nửa năm tiền công, có số tiền đó, mẹ hắn cả đời khổ sở trước khi chết cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216326/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.