Đại Tráng hồi lâu cũng không đáp lại lời Ngốc Tử, trong lòng cũng không nghĩ muốn tham gia vào trong chuyện Ngô gia.
“Ta, tự nghĩ!” Ngốc Tử mím môi nói lại một lần.
Đại Tráng dẫn theo Ngốc Tử, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi một đám nhóc cũng gần một năm, ít nhiều cũng hiểu bản tính của mấy đứa nhỏ. Nhị Tráng lanh lợi có thừa, chính chắn lại không. Ngốc Tử nhìn thành thật, lúc ngang bướng đến con trâu cũng không kéo về được. Đại Nựu Nhi tâm tư trong sáng nhưng có chút nhu nhược, vô luận cái gì cũng không chịu nói ra. Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi và hai đứa sinh đôi còn nhỏ, tính tình cũng không thể kết luận được...
“Nói sau đi!” Đại Tráng vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Trước tiên đi ngủ!”
“Dạ.” Đại Tráng đã nói, Ngốc Tử cũng sẽ không kiên trì nữa, buông phiến trúc, thành thật theo Đại Tráng đi ra ngoài rửa mặt, sau đó vào nhà ngủ...
Đại Tráng đối với đứa nhỏ mình khó khăn lắm mới nuôi tốt một chút lại bị lăn qua lăn lại trở nên tiều tụy, cả ngày trông càng lúc càng ít nói.
Càng thương yêu, trong thôn lại lời ra tiếng vào vô cùng đau đầu, chỉ đành để Ngốc Tử ban ngày ở nhà giữ đạo hiếu với Ngô lão thái thái, buổi tối lại tới.
Ngốc Tử vui vẻ đồng ý, mỗi ngày buổi tối mặc kệ mệt mỏi đến đâu đều kiên quyết chống đỡ cùng Đại Tráng đan giỏ.
Mắt Đại Tráng nhìn thấy, ngực có chút rung động. Kỳ thực nghĩ cách khiến Ngốc Tử lấy lại mấy mảnh đất cũng không phải việc gì khó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216316/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.