Nơi Ngưu đại phu ngoài dự định dễ nói chuyện, nơi này có rất ít người có kỹ thuật sẽ truyền lại cho người ngoài, đại đa số đều giống như Vương quả phụ truyện lại cho đời sau của mình. Thậm chí có người còn tình nguyện để nghề này thất truyền. Điều này Đại Tráng cũng biết đến. Cho nên đối với sự sảng khoái của Ngưu đại phu có chút giật mình.
“Hây, nửa người ta cũng sắp xuống lỗ rồi, cứ cho là các cháu học được bản lĩnh gà mờ của của ta đây, lão già ta cũng không sợ không có cơm ăn. Huống hồ đứa nhỏ mong muốn học thứ này như cháu cũng không được mấy người...” Ngưu đại phu không đợi Đại Tráng hỏi, tự động giải thích.
“Ha ha, cảm tạ Ngưu gia gia!” Đại Tráng nho nhỏ lúng túng, sờ sờ ót nói, xem ra Ngưu đại phu mấy năm nay vào Nam ra Bắc, quả thật có chút kiến thức, tầm nhìn so với người bình thường mở mang hơn nhiều!
“Được rồi, có rảnh cố gắng đến nhiều một chút!” Ngưu đại phu vừa cười vừa nói.
Đại Tráng nghiêm túc đồng ý, trong lòng nghĩ tới một lát về bàn bạc với Nhị Tráng một chút, cố gắng dành thời gian rảnh đi học.
“Đại Tráng, Đại Tráng...”
Hôm nay, Đại Tráng đang vừa chơi đùa với hai đứa trẻ sinh đôi, vừa nhớ lại dược tính mấy thảo dược vừa học, phía bên ngoài viện truyền đến tiếng gọi.
Đại Nựu Nhi mỗi trưa đều đi nhà Vương quả phụ học việc may vá khoảng một canh giờ. Đại Tráng cùng Nhị Tráng sau khi thương lượng, mỗi ngày buổi sáng Đại Tráng đi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216315/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.