Bận rộn thế nên thời gian trôi qua nhanh chóng, đem gốc bông cuối cùng để trong viện, Đại Tráng cầm lấy giỏ bông vừa hái được, trong lòng đang nghĩ nên cất một nửa khoai lang vào hầm, dùng để dự trữ, mang phơi khô làm thức ăn. Trên xà nhà phòng bếp đã treo đủ loại thức ăn, cất từ mùa xuân cho tới bây giờ. Rau củ dùng để nấu nướng cũng còn nhiều, của cải trắng cùng mấy loại củ khác để cùng chỗ... Năm nay sẽ không bị đói, Đại Tráng khóe miệng lộ ý cười, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cảm giác áp lực nặng nề biến mất, thế nhưng tiếp theo trước mắt liền tối sầm bất tỉnh.
Đang ở cạnh Đại Tráng giúp hái bông Ngốc Tử đối với tình huống đột ngột này không biết làm sao, ngơ ngác nhìn Đại Tráng ngã xuống trước mặt mình.
Nhị Tráng đang lẩm bẩm phơi bông, Đại Tráng sợ bông bị dơ, cố ý dùng cây làm thành một cái giá, trên phủ một lớp chiếu, để bông trên đó phơi nắng.
Nhị Tráng nghe thấy một tiếng “Đông”, vừa mới ngẩng đầu liền thấy được, miệng gọi “Đại ca”, kinh hoàng chạy tới.
Ngốc Tử cùng Nhị Trang đem Đại Tráng đang mềm nhũn đỡ dậy, chỉ thấy Đại Tráng mặt trắng như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi, môi biến xam run rẩy, hai người kêu thế nào cũng thấy có phản ứng gì.
“Đại ca...” Nhị Tráng một bên gọi, một bên cùng Ngốc Tử đem Đại Tráng đỡ trên giường.
Đại Nựu Nhi đang dỗ mấy đứa nhỏ cũng hoảng sợ, vội vàng kêu mấy đứa em nhường chỗ cho Đại Tráng nằm xuống.
“Nhị ca, đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216310/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.