?Tác giả: Tây Qua Gia | Editor: Mèo ?
=====================
Giọng điệu Tạ Vọng đè nén lại khàn khàn, mơ hồ còn có thể nghe thấy thở dốc trầm thấp, giống như khát nước đã lâu, không nói nên lời.
"...... Tạ Vọng?" Lục Thanh Du duy trì giọng điệu hoàn toàn kinh ngạc, "Cậu sao thế..."
"Xin lỗi." Tạ Vọng nói, "Tôi nghĩ, có thể anh chưa nhìn thấy tờ giấy tôi để lại... Nghĩ đi nghĩ lại, giao điểm duy nhất giữa chúng ta dường như chỉ có bệnh viện. "
Nói đến đây, Tạ Vọng mơ hồ cười một tiếng, Lục Thanh Du không thể lý giải ý nghĩa của nụ cười này, chỉ nghe cậu nói, "Cho nên, tôi mới đến bệnh viện xin phương thức liên hệ của anh."
Lục Thanh Du trầm mặc một lát, anh không biết tiếp lời như thế nào.
Hình như nói như thế nào cũng rất kỳ quái, hoặc chi bằng bản thân cuộc gọi này đã rất kì quái rồi.
"Là tôi đường đột." Thanh âm Tạ Vọng lại truyền đến, giống như đang ẩn nhẫn gì đó, "Nhưng lúc về không thấy anh đâu. Tôi đã rất lo lắng."
Lục Thanh Du cầm di động, siết chặt nói, gần như không biết phải làm sao, "Nhưng... Chúng ta chỉ là..."
"Thanh Du." Tạ Vọng cắt lời anh, lúc gọi tên Lục Thanh Du, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ, tựa như lời nỉ non giữa tình nhân với nhau, muốn cắn nát tên đối phương khảm vào lồng ngực mình, "Lục Thanh Du, chúng ta quả thật có thể xem như... là người lạ, nhưng cũng không phải là xa lạ hẳn mà."
"Chúng ta cứ từ từ thôi."
Cái gì cứ từ từ cơ? Liệu cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-trai-tim/767168/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.