Tiếng gió rít lên bên ngoài khung cửa xe, con đường trải dài xa lạ. Nắng sớm 9 giờ ấm áp chiếu rọi, khiến Tô Ngải Chân khẽ nheo mắt. Kể từ khi đôi chân bị liệt, cậu gần như không ra khỏi nhà, chứ đừng nói đến việc phải di chuyển một quãng đường dài như thế này để ra nước ngoài.
Tạ Sở Ngọc chỉ mang theo một tài xế. Bên phía bệnh viện đã được liên hệ trước, bọn họ đến đất nước A sớm hơn một ngày.
“Tiểu Sở.” Tô Ngải Chân hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Khách sạn sao?”
“Ừm, anh mệt không?”
Tạ Sở Ngọc ngồi sát cạnh cậu. Không biết từ lúc nào, vai của hai người đã dựa vào nhau. Trong xe vẫn còn thoang thoảng hương thực vật nhàn nhạt đặc trưng của Alpha.
“Cũng ổn.”
Trên máy bay, cậu gần như đã ngủ suốt chặng đường. Giờ phút này lại cảm thấy hơi đói bụng. Tô Ngải Chân đưa tay lên xoa xoa bụng, tưởng rằng Tạ Sở Ngọc không để ý. Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm.
“Anh muốn ăn gì sao?”
Tín hiệu đèn đỏ được bật lên. Tô Ngải Chân nhìn thấy cửa hàng tiện lợi ven đường vẫn đang mở cửa. Cậu do dự một lúc, rồi mới nói: “Đến khách sạn ăn cũng được. Đừng để trễ.”
Tạ Sở Ngọc bảo tài xế dừng xe bên đường. Hắn định xuống xe vào cửa hàng tiện lợi.
“Tiểu Sở…” Tô Ngải Chân cảm thấy hơi ngại, trong lòng có chút áy náy, “…cũng không đói lắm.”
“Đến khách sạn còn ít nhất nửa tiếng nữa.” Tạ Sở Ngọc mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-su-that/3618300/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.