Khoảnh khắc đầy hi vọng của Mễ An bị phá vỡ ngay lập tức, ở ngoài cửa Khang Tuấn—ba của Khang Duật đi vào thì nhìn thấy tình cảnh này có chút ngạc nhiên. Khang Duật nhíu mày vội vã rút tay ra, Mễ An vuốt vuốt tóc ngại ngùng đứng lên
“Con chào bác.”
“A, là cô bé ở cô nhi viện này.”
“Vâng.”
Mễ An len lén nhìn anh từ nãy giờ từ khi ba anh xuất hiện, thấy anh cứ cau mày suốt vẻ mặt rất khó chịu. Khang Tuấn cười cười đi đến vuốt vai anh
“Con nói con bị tai nạn sao? Bị gì rồi.”
Đầu cô đột ngột căng như dây đàn, lại đụng chạm đến vết thương của anh nữa rồi. Cô tiến lên muốn nói đỡ giúp nhưng anh lại bình tĩnh lên tiếng trước.
“Liệt rồi! Không đi được nữa.”
Khang Tuấn trừng to mắt hốt hoảng cực độ
“Cái gì cơ?? Liệt sao? Con nói…”
“Phải! Là liệt rồi sẽ nằm một chỗ cả đời!!”
Dường như Khang Duật đang phát tiết những phẫn uất những ngày qua nên giọng nói dõng dạc vang dội khắp phòng! Mễ An siết chặt các ngón tay, khớp tay đều đã đỏ lên.
“Con…như vậy! Ai sẽ lo sản nghiệp của ba hả??”
Mắt Khang Tuấn đỏ lên không tin vào tai mình vừa nghe, đứa con trai bị tai nạn nằm liệt giường.
Khang Duật đã biết trước mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng khi chính tai nghe thì lại rất buồn cười. Anh cười giễu cợt trước mặt ông ta tựa như đang xem một vở hề.
“Haha! Ông lo cho sản nghiệp của ông à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389110/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.