“Cô đi về đi! Cảm ơn đã giúp tôi, giờ không cần nữa đâu.” Sau khi Mễ An dìu anh lên giường xong thì bỗng nhiên anh lại lên tiếng như vậy. Mễ An sững sờ trong giây lát sau đó gượng cười
“Anh...làm sao vậy, em đã nói sẽ chăm sóc cho anh mà!”
Khang Duật đã suy nghĩ rồi, không muốn liên luỵ thêm một người nào nữa nên mới nói ra
“Không cần đâu, tôi sẽ thuê bảo mẫu.”
Cô nhíu mày bày ra vẻ mặt khó chịu chống mắt nhìn anh
“Không được! Em đã nói rồi sẽ ở bên anh, mặc kệ anh.”
Khang Duật đã đánh giá thấp sự cứng đầu của cô rồi, Mễ An bây giờ khó bảo hơn anh tưởng rất nhiều. Anh thở dài bình tĩnh đối mắt với cô phun ra những lời nói sắc bén như đao kiếm khiến tâm tư của người khác ào ạt chảy máu.
“Được thôi! Nếu cô muốn thì cứ làm! Tôi không quan tâm và tôi không cần biết cô đang mong muốn những thứ gì ở tôi, nếu có thì xin cô đừng quấy nhiễu đến tôi.”
Nhưng trái với dự đoán của Khang Duật, Mễ An vẫn giữ nụ cười trên môi
giống như nãy giờ vẫn không hề nghe những câu nói đó.
“Vâng, em biết rồi! Anh ngủ đi nhé.”
Mễ An bình thản trả lời rồi xoay người đi ra khỏi phòng bỏ lại cho anh bóng lưng nhỏ bé khó đoán.
Cửa đóng lại, Mễ An vô lực như cánh hoa yếu ớt nương theo cánh cửa tuột dần xuống nền đất lạnh lẽo. Đôi tay cô bắt đầu run rẩy, Mễ An thở gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389108/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.