Khang Duật lái xe về đến nhà, liền nhìn thấy Mễ An đang đứng tưới cây ở trong vườn, dáng vẻ nhỏ nhắn hì hục khó khăn xách thùng nước khiến anh lập tức quên đi những phiền muộn vừa xảy ra khi nãy. Mễ An nhìn ra ngoài cổng thì đã thấy anh về nhưng lại không lái vào sân cứ ngồi ở đó nhìn mãi, cô chạy bước nhỏ đến chỗ anh.
Thấy con thỏ nhỏ chạy lại, anh cởi dây an toàn cười dịu dàng bước xuống xe đợi cô chạy đến bên mình
“Duật! Anh về rồi à, em gọi anh mãi mà không được.”
“Em gọi anh sao? Sao…”
Khang Duật nhíu mày nãy giờ điện thoại đâu có reo, anh đưa tay vào túi áo khoác, mò mẫm tìm kiếm điện thoại nhưng chỉ còn lại một mảnh trống không. Ngay lúc đó, Chu Hy không biết từ đâu xuất hiện đi đến xoay xoay cái điện thoại trên tay cất giọng kiều mị
“Duật! Anh tìm thứ này à?”
Mễ An ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Hy đưa ánh mắt khiêu khích về phía cô, khoé miệng cô cứng đờ nụ cười trên môi dần lụi tắt. Khang Duật lập tức xoay lại nhìn cô ta sau đó lại nhìn qua Mễ An, lão Thiên lại lần nữa trêu bọn họ nữa rồi…
Một năm trước, ba người đứng đối mặt nhau cãi vã vì hiểu lầm, một năm sau ba người lại thản nhiên chạm mặt nhau như thế này.
“Xin lỗi, không phải do em cố ý, tại anh để quên ở chỗ em thế nên…”
Từng câu từ ám muội phát ra từ miệng cô ta, Mễ An đều nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389047/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.