“Duật, em hiểu, em hiểu anh à nhưng em vẫn không thể nào yên lòng được, trái tim em cứ mãi thấp thỏm không yên...Em xin lỗi!”
Mễ An siết chặt áo trước ngực nghẹn ngào nói ra những thứ đã mắc kẹt ở trong lòng từ lâu, là do bản thân cô có tâm bệnh nên lúc nào cũng phải khiến người cảm thấy phiền phức vì mình.
“Mễ An! Không sao hết, đừng luôn tự trách mình, em thật sự là lẽ sống của đời anh. Là vì em, nên anh mới có thể mạnh mẽ mà sống tiếp, vì em là người đã chữa lành cho vết thương của anh. Rất đơn giản bởi vì người đó là em.”
Gương mặt của anh nhu hoà như là
ánh trăng sáng rỡ đêm rằm soi rọi vào con đường u tối mù mịt đang vây quanh, mơ hồ như là một làn nước mát mẻ rưới vào trong tâm đang nóng bức hừng hực.
“Duật…có thật không hả anh?”
Vì nó quá đỗi hoàn hảo nên Mễ An không tin những điều mình đang nghe là sự thật, cô sợ nó sẽ như
một cái bong bóng mỏng tang chạm vào sẽ vỡ ngay tức khắc.
Khang Duật không đáp lại mà lấy từ túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung, bên ngoài khá là cũ kĩ nhưng vẫn còn rất sang trọng, anh chậm rãi lưu luyến vuốt nó sau đó cẩn thận mở ra. Ở bên trong là một chiếc nhẫn được phác hoạ đẹp mắt mỹ lệ mang theo vài phần cổ điển của thời gian, nổi bật nhất là viên kim cương màu lam ưu nhã. Từng chi tiết xung quanh nhẫn đều được khắc rất tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389045/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.