Tần Vũ Hàng ngưng thần nghe trong chốc lát, nhíu mày nói: “Tứ sư muội lại làm cái chuyện gì xấu?”
“Hai ngày này muội ấy cùng cái người kêu là Ô Cổ Lực Tây Vực quốc chủ kia giằng co.”
Hai ngày này sự tình phát sinh cũng coi như thú vị, Diệp Tuệ cười đến má lúm đồng tiền chớp động, đôi mắt đen nhánh sáng rỡ, nói cho đại lão công nghe về sự tình hôm qua sau khi hắn rời đi, lúc giảng mộtbàn tay nắm lấy vật giữa háng hắn, một tay khác bóp một viên hồng viên trước ngực hắn.
Tần Vũ Hàng bị thê tử làm cho tinh thần không kiểm soát, một bàn tay to xoa một đóa đẫy đà của nàng mà vuốt ve, nghe tới nàng ăn cơm bị nghẹn, hai hàng lông mày lập tức giương lên: “Tiểu nha đầu nàng chẳng có lúc nào làm người bớt lo, như thế nào ăn cái đó cũng có thể nghẹn đến thiếu chút nữa mất mạng.”
“Cái gì nghẹn đến thiếu chút nữa mất mạng, ta lúc ấy cảm thấy viên đó chặn ở thực quản, không có tiến vào khí quản, chỉ cần nuốt xuống là không có việc gì, tất cả mọi người đều cố tình hoảng thần.” Diệp Tuệ cười đến vô tội, nhưng nàng lúc ấy thở không nổi, thật sự thiếu chút nữa hít thở không thông chết mất.
“Nàng nha, kêu ta nói nàng thế nào mới được đây?” Tần Vũ Hàng đầy mặt bất đắc dĩ, vừa lật sấp thân mình nàng, để nàng nằm trên ngực mình, tay phải vừa nhấc, vỗ vào tuyết đồn nàng một cái, trách mắng: “Lại có lần sau, xem ta còn không hung hăng đánh nàng.”
Diệp Tuệ bị đánh đau, tức giận muốn đứng dậy, cưỡi trên một cặp đùi thô tráng của hắn, chui đầu vào giữa háng hắn cắn một ngụm vào vậy vừa nổi lên. Nghe hắn phát ra thanh âm tê dại, nàng trong mắt lóe lên tia trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nu-hai-ba-nam/2386475/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.